Đột nhiên An Nhã xen vào: "Buổi trưa mọi người ăn gì vậy? Chúng ta đi ăn chung không? Ai không ăn được gì thì cứ nói để tôi tránh."
Ảnh mắt của Ôn Ngôn lóe sáng: "Để tôi mời, chúng ta ăn một bữa thật ngon nào."
Cô không muốn lại gọi đồ ăn ngoài nữa đâu, ngày nào cũng ăn hoài mấy món đó cô sắp ngán chết rồi. Hôm nay đúng lúc Kính Thiếu Khanh ở đây vậy cứ tới nhà hàng của anh ta gọi món đi, cô đã có sẵn số điện thoại rồi chắc chắn không cần đợi món quả lâu. Lâu lâu cô vẫn phải đãi nhân viên một bữa chứ vì họ đã làm việc cần mẫn đến vậy. Cô chỉ keo kiệt với bản thân thôi chứ người khác thì không.
Trong nhà hàng. Trần Mộng Dao hoàn toàn biến thành một thục nữ ăn chậm nhai kỹ. Lúc trước đi ăn cùng Kính Thiếu Khanh đều không để ý đến suy nghĩ của đối phương, nhưng dù sao bây giờ cả hai đang là một cặp rồi, tư tưởng của cô cũng thay đổi. Ít ra cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta chứ.
Kinh Thiếu Khanh nhíu mày trêu chọc cô: "Em thôi đi, cứ ăn thoải mái đi. Cũng đâu phải anh chưa từng thấy qua dáng ăn dữ dằn của em đâu."
Cô trừng mắt nhìn hắn: "Anh thật là... bộ em không cần mặt mũi sao? Em giả bộ e thẹn một chút cũng không được à?" Anh nhún vai: "Hoàn toàn không cần thiết, ở trước mặt anh em cứ thả lỏng là được rồi. Lát ăn xong còn muốn đi đâu không?
Anh đi cùng em."
Cô suy nghĩ một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/816944/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.