Chương trước
Chương sau
Rất nhanh Ôn Ngôn dường như phát hiện ra được điều gì đó: "Bỏ đi, không làm nữa, lát nữa liên hệ người lắp cửa, chúng ta thay của khác." Trần Mộng Dao đau lòng không thôi: “Cửa chính này cần không ít tiền đó, mình nhất định phải tóm được kẻ thất nhân thất đức đó dạy hắn ta cách làm người!”
Bây giờ vẫn còn sớm, muốn thay cửa cũng không thể thay ngay, nhiều cửa tiệm vẫn chưa mở cửa. Hai người phụ nữ Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao tìm dụng cụ để thảo của, cảnh cửa này phải giữ lại để tiện trình báo, đây là hành vi xâm hại tài sản của người khác, giá trị của cảnh cửa cũng đã đủ để lập án.
Cảnh sát và người thay của cùng lúc tới, lúc cảnh sát nhìn thấy tình trạng bị thảm của cánh cửa kính bị dỡ xuống, chụp ảnh lưu bằng chứng, sau đó đến điều tra giám sát. Xung quang đây đêu có camera nên không khó để điều tra,
Khi các nhân viên khác trong cửa tiệm đi làm nhìn thấy thợ thay cửa vẫn còn đang bận rộn, không khỏi có chút kinh ngạc
"Sao lại như thể này? Làm vì mà phải thay của vậy?"
Trần Mộng Dao vẫn còn tức giận: “Không biết kẻ thất đức nhàn rỗi nào phun sơn chửi bởi vào cửa tiệm chúng ta, chửi khó nghe thì thôi thi, còn hại chúng ta phải thay của, chúng ta đã báo cảnh sát rồi, đợi điều tra ra tôi chống mắt lên xem là ai làm!”
An Nhã có chút đau lòng cho cánh cửa bị thay: "Thật ra cảnh cửa bị phun sơn đỏ này vẫn có thể dùng được mà..."
Ôn Ngôn lắc đầu: “Bỏ đi, đều đã thay cả rồi. Quan trọng là lau sạch quá tốn công, hơn nữa sau khi lau sạch cũng sẽ còn vết tích, không được đẹp mắt cho lắm, trừ phi tìm nhân viên lau chùi có chuyên môn đến, nếu như vậy thì sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh, không bằng đợi điều tra ra bắt kẻ làm ra loại chuyện này đền bù, chúng ta cũng không thiệt."
Buổi chiều, đồn cảnh sát gọi điện đến, nói đã tìm được người phun sơn, kêu Ôn Ngôn đến đồn cảnh sát một chuyến.
Trần Mộng Dao khăng khăng đòi đi cùng với Ôn Ngôn, cô không thể nuốt trôi cơn giận này, cô muốn tận mắt nhìn xem là tên nào lại thất đức như vậy! Để giải quyết chuyện này, của tiệm bọn họ đã phải tạm dừng kinh doanh buổi chiều, dù sao đồ uống và bánh ngọt cũng không có, cũng không có cách nào để kinh doanh.

Khi đến đồn cảnh sát, vừa thấy người bị cảnh sát bắt được, Trần Mộng Dao liền nổi cơn giận dữ: "Bạch Tiểu Khả! Bản lĩnh lớn như vậy, thật chỉ có cô!"
Bạch Tiểu Khả không ngờ rằng xuất phát từ việc phun sơn trả đũa có thể bị bắt vào đồn cảnh sát, trong lòng đã sớm lo lắng, sợ ngồi tù, dưới tình thể cấp bách nói: "Chú cảnh sát, tôi có lí do, bởi vì đồ ngọt ở cửa tiệm bọn họ có vấn đề! Tôi không bảo vệ được quyền lợi của mình mới bất đắc dĩ làm như vậy, tôi đề nghị liên hệ với cục an toàn thực phẩm để tiến hành điều tra trõ tạm ngừng kinh doanh cửa tiệm bọn họ! Nếu không ăn xong chết người thì phải làm sao?!"
Ôn Ngôn cũng bắt đầu tức giận: "Cô nói cái gì? Không nên ngậm máu phun người có được hay không? Rốt cuộc là tại sao thì bản thân cô rõ nhất!"
Cảnh sát vỗ bàn: "Dừng dừng dừng! Các cô từng người một nói đến đây để giải quyết sự việc không phải bảo các cô đến đây để cãi nhau. Tình huống là như thế này, theo đoạn video giám sát chúng tôi xác nhận là Bạch Tiểu Khả đã phun sơn lên trên cửa tiệm đồ ngọt, thời điểm xảy ra sự việc là vào khoảng 1 giờ sáng, không cần biết xuất phát từ lý do gì thì hành vi này là không đúng, Bạch Tiêu Khả, cô nói xem, rốt cuộc tại sao lại làm như vậy? Đừng nóng vội, tôi hỏi từng cái một."
Bạch Tiểu Khả lo lắng đưa tay nắm góc áo, trong lòng muốn rửa tội, nói dối không chớp mắt lấy một cái: "Là như thế này, trước đây tôi đã từng làm ở cửa tiệm bọn họ, không bao lâu sau tôi liên nghỉ việc, bởi vì tôi phát hiện ra của tiệm bọn họ làm ăn không trong sạch, mỗi một loại bánh ngọt và đồ uống đều bản ra rất đắt, nguyên liệu dùng thì là những thứ rẻ nhất, rác rưởi nhất, vệ sinh quán cũng rất bẩn, lộn xộn, chuột gián bò khắp nơi, tôi nhìn không được, bất đồng quan điểm không biết làm thế nào, cho nên rời đi."
"Sau đó trong lòng tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ làm hại rất nhiều người, vì vậy nhiều lần ở trên diễn đàn takeaway vận động bạn bè cùng nhau tẩy chay, đánh giá tiêu cực để nhắc nhở người tiêu dùng, chính là Ôn Ngôn đó, cô ta còn đến nhà uy hiếp cảnh cáo tôi! Tôi không có cách nào khác mới làm như vậy. Nếu nhất định phải truy cứu trách nhiệm, tôi chỉ thừa nhận điều đó, cửa tiệm của bọn họ nhất định phải bị điều tra!"
Nếu không phải bị Ôn Ngôn túm lại, Trần Mộng Dao sớm đã lao vào bạt tai Bạch Tiểu Khả. Đợi Bạch Tiểu Khả nói xong, Ôn Ngôn hỏi: “Tôi có thể nói được chưa?"
Cảnh sát ra hiệu cô có thể nói, cô mới mở miệng: "Ban nãy những lời Bạch Tiểu Khả nói có thật có giả, thật là cô ta xúi giục bạn bè bên cạnh mình đưa ra những lời bình luận tiêu cực đầy ác ý, còn có cô ta từng làm việc ở trong cửa tiệm chúng tôi, những thứ còn lại đều là giả. Không phải là cô ta chủ động bỏ việc, mà là bị chúng tôi xa thải, bởi vì thái độ làm việc của cô ta lười nhác, không làm tốt việc của mình, lúc nào cũng sai khiến người khác giúp cô ta làm việc, cảnh cáo nhiều lần cũng không có tác dụng, cho nên mới quyết định đuổi việc...” Cô còn chưa nói xong, Bạch Tiểu Khả đã nóng nảy: "Cô câm miệng! Cô nói bậy!”
Cảnh sát trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Khả, lần nữa dùng bút trong tay gõ lên mặt bàn: “Người phải câm miệng là cô! Để cho người ta nói xong!"
Bạch Tiểu Khả kinh sợ, không dám lên tiếng nữa, dù sao đây là ở sở cảnh sát, vào đến đây trong lòng ai cũng sẽ sinh ra loại cảm giác căng thẳng lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.