*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, một chiếc xe nhanh chóng lướt qua trước mặt cô rồi lại quay đầu xe lại, dừng lại bên cạnh cô, cô lau nước mắt: “Kính Thiếu Khanh? Sao anh lại ở đây?"
Kinh Thiếu Khanh xuống xe, việc đầu tiên anh làm là nhìn cô một lượt, thấy cô không sao cả mới thở phào một hơi. Có trời mới biết lúc biết cô ở chỗ Triển Trì anh thấy sốt ruột đến mức nào. Anh đang nấu cơm, nghe xong anh vứt nổi xoong ở đấy, vượt hết đèn đỏ trên đường để đến đây: “Trong tay Triển Trì có điểm yếu của cô sao? Sau này nếu anh ta tìm cô thì cô cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô bị anh ta uy hiếp. Anh ta không làm gì cô chứ?"
Cô lắc đầu: "Không sao rồi, anh ta tha cho tôi rồi, tôi cũng không còn điểm yếu gì trong tay anh ta nữa, sau này tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới, bước ra khỏi sự ám ảnh về anh ta, sống thật tốt..."
Anh không nhịn được, ôm cô vào lòng, cô trọn tròn mắt lên nhìn anh: “Anh... anh đang làm gì thế? Anh đừng nói với tôi anh đến đây gấp như vậy là để tìm tôi đấy nhé..."
Anh bỏ cô ra, lên xe trước, cười cô với vẻ trêu chọc: "Không đâu, bớt tự luyến đi, có người bổn thiếu gia thích sống ở đây!”
Câu này nếu là lúc trước, với tính cách chẳng quan tâm gì của cô thì chắc chắn sẽ tin lời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-manh-the-cung-chieu/816914/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.