Chương trước
Chương sau
Chương251: Có Khách
Cô nghĩ đến Mục Đình Sâm đang tức giận thì có chút sợ, nhưng dù vậy thì cô cũng không muốn tùy tiện tìm một quán cà phê nào đó để dùng ké điều hòa, dùng điều hòa của người khác và của nhà mình có sự khác biệt rất lớn, quan trọng nhất là da mặt cô mỏng, hơn nữa văn phòng của Mục Đình Sâm rất yên tĩnh.
Lên đến tầng 46, Ôn Ngôn vừa mới bước ra thang máy thì Ngải Lệ tiến lên nhắc nhở: “Phu nhân, Mục tổng đang có khách.” “Có khách?” Cô hỏi: “Có nghĩa là… Hiện tại tôi không tiện đi vào sao?” Ngải Lệ lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ đến nói với cô một tiếng mà thôi.” Không phải ngăn cô tiến vào mà chỉ đến nhắc nhở một tiếng? Vị khách nào mà được đối xử “trang trọng” như vậy? Trong lúc băn khoăn, ánh mắt của cô rơi trên ngực Ngải Lệ, cô biết rằng Ngải Lệ là một trong những mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được, dáng người của cô ấy có thể so với siêu mẫu, cao gầy vừa đủ, dù là mặc đồ công sở nhưng ngực như khiến cúc áo bung ra khỏi chiếc áo sơ mi, khiến một phụ nữ như cô cũng không nhịn được mà có chút trông mà thèm…
Mục Đình Sâm mỗi ngày đều phải đối mặt với một nữ thư ký xinh đẹp như vậy thì làm sao anh có thể giữ được sự lạnh nhạt của một người quân tử cơ chứ? Kỳ lạ nhất là anh lại sắp xếp bàn làm việc của Ngải Lệ ở hành lang bên ngoài phòng làm việc của mình, làm thế nào cũng thấy là phung phí của trời mà.
“Phu nhân, ngài không đi vào sao?” Sau khi nghe thấy tiếng Ngải Lệ nhắc nhở, cô lúng túng dời ánh mắt khỏi ngực cô ấy, mặc dù họ đều là phụ nữ, cô cũng cảm thấy có chút không phù họp, nhưng vừa rồi ánh mắt cô không kiểm soát được mà nhìn trên người cô ấy…
“Vào! Đương nhiên là đi vào!” Cô xấu hỗ ho nhẹ hai tiếng.
Đôi môi đỏ tươi của Ngải Lệ nhéch lên một vòng cung hấp dẫn, khẽ cười một tiếng rồi giúp cô mở cửa văn phòng: “Mời phu nhân vào!” Ôn Ngôn bị nụ cười của cô ấy khiến mặt cô hơi nóng lên, chẳng lẽ cô ấy phát hiện là mình đang nhìn trộm sao? Khi cô vừa cúi đầu bước vào văn phòng thì không khí đột nhiên yên tĩnh, cô ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt âm trầm của Mục Đình Sâm và…
khuôn mặt bát cần của Triển Trì.
Vị khách mà Ngải Lệ nói chính là Triển Trì.
Trải qua sự kiện say rượu lần trước, cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Triển Trì, vì vậy cô đơn giản ngồi xuống ghế sô pha nói: “Tôi đến đây dùng nhờ điều hòa mà thôi, các người cứ nói tiếp đi, không cần để ý đến tôi…” Triển Trì mặc một bộ âu phục màu đen chỉnh tề, đứng thẳng người trước bức tường thủy tinh trong suốt, trên tay cầm một ly cà phê, so với Mục Đình Sâm thì anh ta trông có máy phần ngây ngô, giống như bộ dáng của Mục Đình Sâm khi còn trẻ. Bây giờ Ôn Ngôn mới chú ý đến thật ra hai anh em bọn họ có lông mày giống nhau đến mấy phần, lúc trước không nghĩ tới cũng không để ý đến nhưng bây giờ khi hai người đứng gần nhau, liền có thể nhìn ra.
Mục Đình Sâm nghiêng người dựa vào mép bàn làm việc, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm nói: “Nếu không có việc gì thì cậu có thể đi.” Triển Trì bước về phía Ôn Ngôn nói: “Chị dâu vừa đến, em đương nhiên là muốn nói chuyện với chị ấy vài câu, anh không cần vội vàng đuổi người đi như Vậy.
Chị dâu? Cách xưng hô như vậy khiến Ôn Ngôn hơi khó xử, theo lý mà nói thì Triển Trì đúng là nên gọi cô như vậy, nhưng Mục Đình Sâm rõ ràng là không vui, trong lòng anh mâu thuẫn với người em trai này! Bộ dạng Mục Đình Sâm lười nhác phản ứng lời của Triển Trì, anh trở lại ngồi xuống ghế làm việc, ánh mặt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không biết là đang thực sự làm việc hay là đang tức giận.
“Chị dâu, chị có hi vọng em và Dao Dao đến với nhau không?” Triền Trì đổi chủ đề, nói đến Trần Mộng Dao.
“Đương… đương nhiên…. Chỉ càn Dao Dao thích, vui vẻ là được rồi.” Cô có thể nói rằng không hi vọng điều này xảy ra trước mặt Triển Trì sao? Có thể trực tiếp mắng anh ta là một tên cặn bã sao? Dĩ nhiên là không thê! “Em biết rằng trước đó giữa em và Dao Dao có chút hiểu lầm khiến chị có ý kiến không tốt về em, nhưng em đã giải thích rõ ràng với cô ấy vì vậy em sẽ không giải thích lại nữa. Sự việc giữa em và Dao Dao, em mong chị dâu có thể nói tốt về em vài câu trước mặt cô ấy, để Dao Dao nhanh chóng đồng ý kết hôn với em, em nợ cô ấy một đám cưới hoàn mỹ.” Triển Trì nói rất chân thành.
Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.
Triển Trì đột nhiên liếc nhìn Mục Đình Sâm một cái, đôi mắt hơi híp lại, giọng nói hơi trầằm xuống nhưng Mục Đình Sâm vẫn có thể nghe thấy: “Chị dâu, anh trai em cũng rất ủng hộ việc em và Dao Dao đến với nhau, anh ấy còn mua mảnh đất nhà của Dao Dao giao cho em…” Ôn Ngôn hơi sửng sót, chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao cô lại không biết? Giọng nói của Mục Đình Sâm đột nhiên lạnh lùng nói: “Triển Trì, có phải cậu rảnh rỗi đến điên rồi?” Triển Trì nhíu mày, đứng dậy chỉnh lại cà vạt: “Được rồi, em đi trước đây, không làm kỳ đà cản mũi nữa, sau này sẽ mời hai người ăn cơm, hai người nhất định là phải nể mặt đó…” Sau khi Triển Trì rời đi, Ôn Ngôn nói những điều nghỉ hoặc trong lòng ra: “Anh mua mảnh đất đó đưa cho Triển Trì khi nào? Sao tôi lại không biết?” Mục Đình Sâm ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì muốn lăng trì Triển Trì ngàn lần, anh nói: “Mới mấy ngày trước, không thể để Trần Mộng Dao nghĩ rằng hắn tiếp cận cô ấy vì mảnh đất đó đúng không? Hơn nữa chỉ là một mảnh đất mà thôi, không có gì quan trọng…” Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng bởi vì trước đó anh bảo cô tìm Giang Linh mua mảnh đất đó trước Triển Trì nhưng không hiểu vì sao sau khi nghe điện thoại xong thì anh liền đổi ý, sau đó khi cô không hay biết mà lấy mảnh đất đó đưa cho Triển Trì, đây là hành động gì? Với tính tình của Mục Đình Sâm thì anh sẽ không thừa nhận một người em trai như vậy, huống chỉ là chủ động mua đất đi tặng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.