Chương trước
Chương sau
“Tiểu Ngôn sao cậu chảy nhiều máu vậy?” Ôn Ngôn cúi đầu nhìn một cái, nhưng tầm mắt sớm đã mờ mịt, âm thanh bên tai cũng trở nên không rõ ràng.
Trong sự hoảng hót, Trần Mộng Dao gọi xe đưa cô tới bệnh viện. Trước mắt cô xuất hiện máy y bác sĩ, ai cũng vẻ mặt căng thẳng, đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Cô vẫn xem như tỉnh táo, biết mình nằm trên bàn phẫu thuật, chỉ là không thấy đau, cũng không nói ra lời.
Trần Mộng Dao sót sắng dẫm chân ngoài phòng cấp cứu. Rất nhanh một y tá mở cửa phòng cấp cứu ra: “Cô là người nhà bệnh nhân sao? Bệnh nhân do sau khi sảy thai đã quá làm việc quá độ, lại bị thương dẫn đến mất máu quá nhiều, cần làm phẫu thuật, là người nhà thì ký tên đi!”
Trần Mộng Dao liền ngây người: “Tôi… tôi là bạn của cô ấy, không phải người nhà.”
Y tá sốt sắng: “Vậy cô mau gọi người nhà cô ấy tới đi! Bắt buộc phải ký tên mới có thể phẫu thuật, không đợi được nữa!”
Trần Mộng Dao run rầy mà lấy điện thoại của Ôn Ngôn ra muốn gọi cho Mục Đình Sâm, nhưng phát hiện điện thoại đã hét pin rồi. Cô chỉ có thể lấy sim điện thoại của Ôn Ngôn ra lắp vào máy mình. Sau khi điện thoại kết nói thì bị người ta từ chối. Cô lại gọi lần nữa, vẫn như vậy.
Cô đã khóc không ra tiếng, lau nước mắt mà gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm: Anh còn không bắt máy thì Tiểu Ngôn sẽ chết mất! Cậu ấy mất quá nhiều máu, bây giờ đang ở bệnh viện, cần người nhà ký tên mới làm phẫu thuật được. Anh bắt máy đi chứt
Tin nhắn vừa gửi đi thì Mục Đình Sâm liền gọi lại. Cô vội bắt máy: “Anh mau tới đây, Tiểu Ngôn sắp không xong rồi… mát quá nhiều máu…”
Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng sét và tiếng mưa, mấy giây sau mới truyền tới giọng của Mục Đình Sâm, trong sự lạnh lẽo có máy phần hoảng loạn: “Cô, đưa điện thoại cho bác sĩ.”
Trần Mộng Dao nghe theo mà đưa điện thoại cho bác sĩ chính: “Là người nhà bệnh nhân gọi.”
Bác sĩ nhận lấy điện thoại định nói gì thì Mục Đình Sâm giành trước: “Tôi là Mục Đình Sâm, bệnh nhân là vợ tôi. Tôi đến được bệnh viện cần chút thời gian, bây giờ mời dốc toàn lực cứu chữa. Sau khi tới nơi tôi sẽ ký tên ngay. Tôi đảm bảo bằng lời sau này nếu có việc gì ngoài ý muốn thì sẽ không gây phiền phức cho bệnh viện, mau cứu cô ấy! Tôi tới ngay!”
Bình thường mà nói trong tình huống này bác sĩ tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện làm phẫu thuật, bắt buộc phải đợi ký tên. Nhưng nghe thấy là Mục Đình Sâm, hơn nữa có đảm bảo bằng lời nên bác sĩ đồng ý: “Được Mục tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực cứu Mục phu nhân.”
Cúp máy, bác sĩ liền quay lại phòng phẫu thuật. Trần Mộng Dao ngồi trên ghê mà không ngừng rơi nước mắt. Cô rất tự trách, nếu không phải nửa đêm gọi Ôn Ngôn ra ngoài thì cô ấy cũng sẽ không ngã, có khả năng sẽ không xảy ra chuyện này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Khoảng hai mươi phút sau, bóng dáng của Mục Đình Sâm xuất hiện bên góc hành lang.
Trần Mộng Dao không ngờ anh lại nhanh như vậy, hơn nữa… trên người anh vẫn mặc đồ ở nhà: “Anh từ nhà qua đây nhanh nhất cũng một tiếng nhỉ? Tới nhanh như vậy… mau ký tên đi!”
Mục Đình Sâm không nói gì, lồng ngực phập phòng kịch liệt, là phản ứng sau khi vận động gấp gáp.
Anh nhận lấy văn kiện y tá đưa qua, ký nhanh. Cái tên đã được viết vô số lần nhưng lúc này lại có chút nghiêng vẹo, là vì tay anh đang run.
“Tình hình thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Bây giờ đang cố gắng cứu, lúc Mục phu nhân được đưa vào… máu chảy rất nhiều. Có lẽ khá nghiêm trọng. Mục tiên sinh yên tâm, Mục phu nhân sẽ không sao đâu, đừng lo.”
Y tá nói rất dè dặt. Dù sao người đứng trước mặt cô ấy ngay lúc này không phải là người bình thường.
“Tại sao lại như vậy?” Giọng điệu của anh trộn lẫn tâm trạng phức tạp, dọa cho y tá mặt biến sắc.
“Tôi… tôi cũng không rõ lắm… lúc đầu bác sĩ chẩn đoán là vì sau khi sẩy thai đã làm việc quá độ, sau đó lại bị thương, nên mới dẫn đến mất máu quá nhiều. Lúc đó sau khi sẩy thai bác sĩ có lẽ đã dặn phải nghỉ ngơi cho tốt? Sao lại…”
Mục Đình Sâm có chút chán nản mà ngồi lên ghế: “Cứu… cứu cô ấy cho tôi… chỉ cần cô ấy còn sống, thế nào cũng được…”
Anh chỉ là muốn để cô nhận lỗi. Sao cô thà giày vò mình đến mức này cũng muốn cãi nhau với anh? Trần Mộng Dao nghe được chút manh mối từ trong cuộc đối thoại: “Làm việc quá độ? Tiểu Ngôn ra viện mới mấy ngày liền đi làm, nhưng cũng chỉ là ngồi văn phòng thôi. Công việc cũng không mệt. Sao lại làm việc quá độ được? Bị thương… là lúc tới tìm tôi không cần thận mà ngã…”
Y tá không biết gì, chắc chắn không dám hé lời.
Mục Đình Sâm tất nhiên cũng sẽ không trả lời cô.
Đột nhiên, mấy người đàn ông ăn mặc khá xã hội, mặt mũi béo mập khí thế hùng dũng bước tới. Lúc nhìn thấy Mục Đình Sâm thì tức giận mà vây lại: “Đụng phải xe bọn tao rồi chạy? Mẹ nó mày chạy nữa đi! Vội vã tới bệnh viện tiễn người chết à?”
Trần Mộng Dao dù không có thiện cảm gì với Mục Đình Sâm nhưng cũng không thể nhìn người đàn ông của bạn thân mình bị người lạ mắng được:
“Các người nói gì thế? Có tin bà đây tát cho cái không hả? Không phải chỉ là đụng phải xe máy người thôi sao? Đáng máy đồng? Chúng tôi đền, mẹ nó bớt ầm ï đi!”
Sắc mặt Mục Đình Sâm lạnh tới cực điểm. Ra ngoài quá gấp ngay cả quần áo anh cũng không thay, chỉ lo cầm lấy chìa khó, tất nhiên không có đem theo vật gì đáng tiền. Hơn nữa lúc lấy chìa khóa xe, anh để quên điện thoại ở nhà.
Anh không bận tâm tới máy tên lưu manh này, trực tiếp giật lấy điện thoại của Trần Mộng Dao, gọi điện: “Bệnh viện Huệ Dân, đưa tiền tới.” Nói xong câu này, anh liền cúp máy.
Mấy tên đàn ông cũng không so đo với một cô gái như Trần Mộng Dao. Thấy thái độ này của Mục Đình Sâm, châm chọc: “Ôi, mạnh mồm nhỉ. Trực tiếp bảo người đưa tiền qua. Người anh em kinh doanh gì thế? Nếu như đã có tiền như vậy thì đền toàn bộ chiếc Audi ông đây mới mua đi! May mà ông đây tháy mày đi về phía bệnh viện, nếu không mẹ nó tao lỗ lớn rồi! Cái xe mới ngon nghẻ mà bị mày đụng thành như vậy. Mấy anh em bị dọa không nhẹ, phí tổn thất tinh thần mày cũng không thoát nồi!”
Mục Đình Sâm ngấc mắt nhìn người đàn ông nói chuyện, ánh mắt sắc như dao: “lm mồm! Đừng làm ồn tới người trong phòng cấp cứu. Muốn giải quyết thế nào thì tùy các người.”
Người đàn ông nói chuyện bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi. Âm thanh nhỏ lại rất nhiều: “Tao… mẹ nó nếu đây không phải là bệnh viện thì hôm nay tao sẽ băm vằm mày. Được, ông đây ở đây đợi mày, đợi người đưa tiền tới chuộc mày!”
Trần Mộng Dao lườm máy cái. Theo như cô thấy, mấy tên đàn ông này chính là có bệnh. Không chỉ không nhận ra Mục Đình Sâm mà còn cứ muốn dần thân vào đường chết.
Rất nhanh Trần Nặc đem theo máy vệ sĩ tới bệnh viện. Mấy tên đàn ông nhìn thấy cảnh này thì trong lòng bắt đầu sợ hãi.
Trần Nặc dù sao cũng theo Mục Đình Sâm nhiều năm như vậy. Mục Đình Sâm nói một câu thì anh liền biết nên làm thê nào.
Mục Đình Sâm cầm lấy chỉ phiếu từ trong tay Trần Nặc ném qua cho mấy tên đàn ông: “Điền bao nhiêu cũng được.”
Mấy tên đàn ông lúc đầu còn hơi sợ, nhưng thấy Mục Đình Sâm nói điền bao nhiêu cũng được thì tưởng anh sợ, muốn dùng tiền giải quyết phiền phức thì không kìm được mà đắc ý. Liền điền một con số đối với bọn chúng mà nói là một khoản khổng lồ, còn mạnh miệng: “Không phải bọn tao lừa tiền của mày. Trừ tiền xe, số còn lại là phí tổn thất tinh thần của bọn tao, không quá đáng đâu.” Khóe miệng Mục Đình Sâm nở nụ cười lạnh: “Điền nhiều chút. Còn có… phí thuốc thang cũng tính luôn đi.”
Mấy tên đàn ông còn chưa phản ứng lại anh có ý gì thì đã bị vệ sĩ lôi đi.
Trần Nặc khoác áo mà anh đưa tới lên người Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, xe của cậu bị đụng hỏng rồi. Tôi đã bảo người kéo về rồi. Đã lái chiếc khác tới cho cậu.”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Tôi không biết đã vượt mấy cái đèn đỏ, cậu đi xử lý chút.” Trần Nặc nhìn phòng cấp cứu một cái: “Vậy… Cậu một mình ở đây được không?”
Mục Đình Sâm khua tay, Trần Nặc liền quay người rời đi.
Trần Mộng Dao thở dài: “Lúc trước cảm thấy anh quá hà khắc với Tiểu Ngôn. Bây giờ xem ra anh vẫn còn chút lương tâm. Biết cậu ấy có chuyện, vì để đến nhanh chút mà rút ngắn hơn nửa tiếng quãng đường. Không những đụng hỏng xe, còn vượt không ít đèn đỏ. Chuyện anh làm tôi nhìn không vừa mắt, nhưng tốt xấu gì vẫn còn chút nhân tính. Tiểu Ngôn đã sảy mất đưa con của anh. Sau khi Thảm Giới quay lại cậu ấy đã cố duy trì khoảng cách với anh ấy. Lời mà cậu ấy nói nhiều nhất với tôi chính là cậu ấy đã kết hôn rồi. Một cô gái khá ngoan ngoãn thật thà. Đúng rồi, chuyện tai nạn xe đó của Tiểu Ngôn cuối cùng xử lý thế nào? Người đụng xe hại cậu ấy sảy thai là em gái cùng cha khác mẹ của cậu ấy – Khương Nghiên Nghiên. Tiện nhân đó đã vào ngục chưa? Anh là người đàn ông của Tiểu Ngôn, chuyện này anh nhịn được sao?”
Mục Đình Sâm chau chặt mày, không đáp.
Trần Mộng Dao thức thời không nói nữa. Cô nếu biết rằng cuối cùng là do tài xế của Khương gia chịu tội, Mục Đình Sâm không những không xử lý Khương Nghiên Nghiên mà còn giúp Khương gia giải quyết phiền phức thì cô nhất định sẽ liều chết mà tìm Mục Đình Sâm.
Hai tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc. Bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu: “Mục tiên sinh, tình hình của Mục phu nhân tạm thời ổn định rồi, có thể chuyển qua phòng bệnh bình thường. Nhưng cần nhập viện để quan sát mấy ngày. Còn có những chuyện cần lưu ý, mời cậu đi tới phòng làm việc để tôi nói chỉ tiết với cậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.