Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn còn chưa kịp cúp máy đã bắt đầu thay quần áo: “Cậu tìm một nơi đợi mình, mình ra ngay!”
Dù thường ngày phiền muộn nhưng cũng có được tin tốt. Thì ra vốn tưởng chân tướng xa vời nhưng không ngờ nhanh như vậy mà “lão Từ” đã gửi thư tới
Bây giò cô chỉ có một cách, nhanh chóng làm rõ năm đó rốt cuộc là sao. Chỉ cần bố cô vô tội thì cô có thể danh chính ngôn thuận mà rời khỏi Mục gia, rời khỏi Mục Đình Sâm! Cô không cần phải sống hèn mọn nữa, ngay cả con cũng bị hại chết mà không thể phản kháng…
Đến quán cà phê đã hẹn, Trần Mộng Dao lấy thư trong túi ra. Ôn Ngôn vội nhận lấy mở ra xem. Nhưng nội dung lại khiến cô vô cùng thất vọng: “Không cần đi tìm tôi. Cô không tìm được tôi đâu. Tôi cũng không thể cung cấp thêm manh mối cho cô nữa, chỉ có thể nói với cô rằng bó cô vô tội. Tôi đã bị bí mật này quấy nhiễu quá lâu, không nói ra thì chết không nhắm mắt.”
Đọc xong thư, hai tay Ôn Ngôn bắt đầu run lên. Người gọi là “lão Từ” này sao phải cho cô hy vọng rồi khiến cô thất vọng? Cho dù cô biết và tin bố cô vô tội thì sao chứ?
Mục Đình Sâm sẽ không tin, tất cả mọi người đều không tin. Chỉ dựa vào mấy hàng chữ hoàn toàn không thuyết phục. Thứ cô cần không chỉ vậy, cô muốn lật lại vụ án, cô muốn rửa oan cho bố mình! Trần Mộng Dao thấy sắc mặt cô không đúng, hỏi: “Sao rồi Tiểu Ngôn? Trong thư nói gì?”
Ôn Ngôn sắp cắn rách môi: “Hoàn toàn không có chút tác dụng nào… “Lão Từ” bảo chúng ta không cần tìm ông ta nữa, cũng sẽ không để chúng ta nhìn thấy. Ông ta cũng sẽ không cung cấp thêm manh mối cho chúng ta nữa, chỉ có thể nói cho mình nhiêu đó. Bí mật này đã quấy rầy ông ta rất nhiều năm, không nói ra thì ông ta chết không nhắm mắt. Chẳng lẽ bây giờ nói ra rồi thì ông ta đã có thể nhắm mắt rồi sao? Vậy mình thì sao? Hy vọng không dễ gì mới đốt lên được đã bị dập tắt. Mình phải làm sao?”
Trần Mộng Dao cầm lấy thư đọc kỹ lại, nhất thời tức giận: “Địa chỉ gửi thư vẫn là chỗ lần trước. Ở đó không hề có người ở. Tên lão Từ này nếu không muốn chúng ta tìm được thì chúng ta thật sự không thể tìm được ông ta, cũng không thể liên lạc với ông ta. Thật sự gặp quỷ rồi.” Vừa nghĩ tới cảnh này, Ôn Ngôn liền có chút tuyệt Vọng.
Nếu nói lúc trước cô còn có chút hy vọng đối với Mục Đình Sâm, vậy thì bây giờ không còn chút nào nữa. Cô muốn rời đi… rời khỏi những thị phi này, làm một người bình thường. Nhưng anh lại cứ phải giày vò cô, không chịu thả cô đi.
“Bỏ đi, Dao Dao, không cần quan tâm tới chuyện này nữa, cứ xem như… chưa bao giờ nhận được thư của lão Từ. Mình chịu đủ rồi.” Bây giờ cả người Ôn Ngôn đều là cảm xúc tiêu cực.
“Tiểu Ngôn, cậu đừng bỏ cuộc chứ. Đây là chuyện của bố cậu, chỉ cần ông ấy là bị oan thì cậu có nghĩa vụ chứng minh trong sạch cho ông ấy. Giờ đã được gì đâu, cậu liền thỏa hiệp rồi? Không tìm người nữa sao? Mình bỏ tiền tìm người điều tra giúp cậu, tìm ra được lão Từ đó mới thôi!” Trần Mộng Dao không đồng ý với cách nghĩ của cô, cũng biết cô chỉ là nhát thời hụt hãng mới nói vậy.
“Cậu bỏ tiền ra giúp mình? Haizz, không cần, mình có tiền.” Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ ra gì đó. Đúng, cô không nên từ bỏ. Không phải chỉ là tìm người sao? Chỉ cần người đó còn sống, còn trên thế giới này thì có thể tìm được.
Dựa vào mình cô tìm không được, vậy thì dùng tiền thuê người. Cô đương nhiên sẽ không dùng tiền của Trần Mộng Dao. Cô là Mục phu nhân, không dùng tiền của Mục gia mà cứ giày vò mình làm gì?
Cô tốn mười máy năm mới hiểu ra đạo lý này.
Trước nay cô là cô nhỉ được Mục Đình Sâm nuôi dưỡng, vẫn luôn cảm thấy nợ anh, cả đời cũng không trả hét.
Việc đến nước này, cô đã là Mục phu nhân, những giày vò của Mục Đình Sâm đã sớm khiến cô không còn nhiều cảm giác tội lỗi nữa. Một khi bố được chứng minh trong sạch thì cô hoàn toàn không cần thấy áy náy nữa, đến lúc đó giữa cô và Mục Đình Sâm có lễ chỉ còn lại hận thù?
Đi ra khỏi quán cà phê, cô nhìn điện thoại một cái, gần đến giờ ăn trưa. Lúc này Mục Đình Sâm nhất định đang vui vẻ ăn cơm cùng người nhà Khương Nghiên Nghiên nhỉ?
Cô có tình gọi cho anh vào giờ này. Điện thoại rất nhanh được kết nói, Ôn Ngôn nói thẳng: “Cho tôi tiền, tôi đi mua sắm với Dao Dao.”
Mục Đình Sâm ngần ra, nhát thời không phản ứng lại. Một người chưa bao giờ ngửa tay xin tiền anh, đột nhiên trực tiếp như vậy?
Ôn Ngôn không thấy anh trả lời, liền nói: “Sao? Anh có tiền ở ngoài “vụng trộm”, mà không có tiền nuôi vợ?”
Đáy mắt Mục Đình Sâm hiện lên ý cười không rõ: “Biết rồi.”
Cúp máy, anh dùng điện thoại chuyển tiền qua. Ý cười nơi đáy mắt kéo dài đến khóe miệng.
Khương Nghiên Nghiên thấy sau khi anh nhận điện thoại thì tâm trạng hình như rất tốt, không kìm được mà có chút ghen: “Anh Đình Sâm, ai gọi vậy? Em thấy anh nghe máy xong thì có vẻ rất Vui.
Ý cười trên mặt anh liền biến mắt, hờ hững nói: “Không ai cả.”
Trần Hàm tháy vậy thì thấp giọng: “Nghiên Nghiên, có phải con nhiều lời rồi không? Ăn cơm cũng không chặn lại miệng con được?”
Khương Nghiên Nghiên im miệng, trong lời hơi bắt mãn. Trực giác của phụ nữ vẫn luôn rất chuẩn, cuộc điện thoại lúc nãy tuyệt đối không phải là của người bình thường.
Nhìn tin nhắn tiền tới, trong lòng Ôn Ngôn hơi phức tạp. Cô chưa bao giờ nghĩ tới có thể dễ dàng lấy được tiền từ Mục Đình Sâm, hơn nữa còn không ít.
Trần Mộng Dao ghé qua nhìn một cái, chậc chậc: “Có ông chồng có tiền tốt thật. Gọi cuộc điện thoại liền có một khoản lớn như vậy. Thế giờ chúng ta đi mua sắm hay là đi tìm người điều tra lão Từ?”
Ôn Ngôn hoàn hồn lại nói: “Đương nhiên là tìm người điều tra lão Từ rồi. Phương diện này cậu rành, vậy cậu giúp mình tìm người đi, mình đưa cậu tiền là được rồi.”
Mãi đến bữa tối, Ôn Ngôn mới về Mục trạch. Để cho Mục Đình Sâm không nghi ngờ, cô vẫn miễn cưỡng đi trung tâm thương mại mua chút đồ, đều là quần áo các loại, không đáng máy đồng.
Sau khi cô về nhà chưa lâu thì Mục Đình Sâm cũng về tới nơi. Cô vốn tưởng tối nay anh hoặc không về hoặc là rất muộn. Dù sao ở cùng người tình thì sao nỡ về nhà đối mặt với một “người vợ Tào Khang” không thuận mắt như cô chứ?
Trên bàn ăn, hai người không nói gì. Ôn Ngôn không muốn ăn lắm, thức ăn vào miệng như nhai nên, ăn mây miêng liên buông đũa xuông. Lúc cô muốn đứng dậy thì Mục Đình Sâm đột nhiên mở miệng: “Ăn xong rồi đi.”
Cô liếc nhìn hơn nửa bát cơm thừa, hờ hững nói: “Không muốn ăn.”
Mục Đình Sâm mặt không cảm xúc mà đem thức ăn đưa tới trước mặt cô: “Không ăn hết không được rời khỏi bàn.”
Nói xong anh buông đũa xuống rồi đi thẳng lên lầu. Cô không muốn nghe anh, nhưng lời nói của anh như ma chú mà trói chặt cô lại vậy.
Những chuyện phát sinh gần đây khiến sự phản nghịch trong người cô trỗi dậy. Cô lúc nào cũng muốn chống đối anh, thậm chí còn nghĩ không còn gì để mất nữa, nhưng lúc anh dùng giọng điệu ra lệnh thì cô vẫn theo bản năng mà cảm thấy nên làm theo lời anh. Cái cảm giác chết tiệt này, cô rất ghét!
Bực bội ngồi một lát, cuối cùng cô ăn hết đồ trong bát, sau đó ra sau vườn chơi với mèo. Bây giò chỉ có vuốt ve mèo mới khiến lửa giận trong lòng cô dịu lại chút.
Một lát sau, má Lưu vội vàng tới sau vườn tìm cô: “Ngôn Ngôn, thiếu gia gọi con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.