Chương trước
Chương sau
“Này này, các vị, chào buổi tối.” Thu Hàn cà lơ phất phơ giơ một tay lên, chào hỏi đám yêu hồ đang kinh ngạc ngây người.

Dịch Huy dìu Diệu Đình đã ngất xỉu ngồi xuống trên cỏ, đề phòng nhìn y.

Giáng Đồng nhìn Thu Hàn từ trên xuống dưới, Huyền Thanh ghé vào tai hắn, hỏi, “Là nhân loại à?”

“Hẳn là không phải.” Giáng Đồng thấp giọng nói, “Nhưng mà cảm thấy trên người y có khí tức của yêu hồ…”

“Giết y đi rồi nói.” Huyền Thanh chuẩn bị ra tay, lại bị Giáng Đồng ngáng tay ngăn lại. Trực giác của Giáng Đồng nói cho hắn, người này tuyệt đối không phải loại tầm thường.

“Ngươi là ai?” Giáng Đồng cao giọng, chăm chú nhìn Thu Hàn hỏi.

Thu Hàn phất phất tay, cười nói, “Nga nga, không có gì, ta chỉ là tiểu nhân vật đúng lúc đi qua đây mà thôi.”

“Nếu vậy, tại sao phải nhúng tay vào chuyện của chúng ta?”

“Không có gì, ta vốn chỉ muốn xem diễn trò thôi.” Thu Hàn cợt nhả, “Chẳng qua là ta ghét mất mấy trò bắt người đến uy hiếp kẻ khác, thật đúng là chẳng có cả nội dung lẫn kĩ thuật, cho nên mới không nhịn được phải xuống tay, muốn thay đổi chút chút sự phát triển của vở kịch.”

Huyền Thanh không nhịn được mắng, “Dám xen vào việc của người khác, xem ta chỉnh ngươi thế nào!”

“Huyền Thanh!” Giáng Đồng chưa kịp ngăn cản, Huyền Thanh đã phóng quang tiên về phía Thu Hàn.

Quang tiên vun vút mạnh mẽ quất thẳng về gương mặt tuyệt sắc của Thu Hàn, y cười lạnh, thành tạo vươn hai tay, chỉ cần dùng ngón tay đã có thể kẹp được quang tiên.

“Cái gì?!” Huyền Thanh kinh hãi, khả năng sử dụng quang tiên của y khá tốt, vậy mà tên kia không tốn chút sức lực nào đã dùng tay không kẹp được?

Giáng Đồng cùng Dịch Huy thấy vậy cũng cứng cả lưỡi.

“Chỉ vậy thôi sao? Đúng là chán chết!” Thu Hàn búng tay, quang tiên lại như tia chớp bắn về, vút! một tiếng, quất lên mặt và ngực Huyền Thanh.

“Ô!” Trên mặt và trước ngực Huyền Thanh lập tức chảy máu tươi ròng ròng.

Một chưởng Thu Hàn đánh ra, Huyền Thanh bị đánh bay ra ngoài, bịch một tiếng rơi xuống dòng nước bên cạnh.

“Huyền Thanh!” Giáng Đồng biết mình không phải đối thủ của Thu Hàn, hắn hung hăng trừng đối phương một cái, lập tức bay qua mò Huyền Thanh, nhanh chóng bay đi.

Thu Hàn ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ rời đi, thất vọng lẩm bẩm, “Ta còn chưa đùa đã mà, sao đã chạy mất rồi?”

Dịch Huy đỡ Diệu Đình đứng lên, Diệu Đình lúc này cũng đã tỉnh lại.

“Ngươi không sao chứ?” Dịch Huy lo lắng hỏi.

“Không sao…” Diệu Đình miễn cưỡng cười. “Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

“Ân.” Dịch Huy nói lời cám ơn với Thu Hàn, “Cám ơn tiên sinh đã ra tay tương trợ, đại ân đại đức của ngài, Dịch Huy suốt đời khó quên.”

Thu Hàn lắc lắc tay, cười nói, “Đừng tiên sinh tiên sinh chứ, cứ gọi ta Thu Hàn là được.”

“Được, Thu Hàn tiên sinh, thật sự rất cảm tạ ngài, ngày sau hữu duyên gặp lại, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngài.” Dịch Huy đỡ Diệu Đình bay đến giữa không trung. “Thu Hàn tiên sinh, chúng ta còn có việc quan trọng, xin được cáo từ trước, hẹn gặp lại.”

“Chờ một chút.” Thu Hàn chống nạnh nhìn y, bĩu môi nói, “Ta đã cứu các ngươi một mạng, ngươi không phải có ý cứ thế vỗ mông bay đi đấy chứ?”

“Nhưng là…” Dịch Huy khó xử, “Thu Hàn tiên sinh, vãn bối cũng rất muốn lập tức báo đáp ngài, nhưng… Lúc nãy ngài cũng thấy rồi đấy, bây giờ ta đang bị người đuổi bắt, nếu liên quan đến ta sẽ rất phiền toái…”

Thu Hàn ha hả cười, nhún vai nói, “Quá muộn rồi, ta đã có liên quan tới các ngươi rồi, giờ có muốn phủi cũng chả phủi được.”

“Ách?” Dịch Huy khó hiểu.

“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi có một đệ đệ tên Kim Hành không?”

“…” Dịch Huy mở to mắt.

*****

Ào ào… Nước ấm từ vòi sen rơi xuống, trong phòng tắm bốc lên hơi nước mù mịt.

“Ô… A!” Kim Hành dựa vào bên cạnh bể tắm, cái mông nhỏ vểnh lên, Lý Dục Hàm phía sau y đang dùng ngón tay luồn vào hậu huyệt của y.

“Ô… Được chưa?” Kim Hành đau khổ, quay đầu lại hỏi.

“Ngoan nào, từ từ sẽ ổn thôi, nhịn thêm chút nữa nga.” Lý Dục Hàm đau lòng dỗ dành, thêm vài lần vất vả, rốt cuộc cũng rửa sạch bên trong. Tiếp đó cầm lấy vòi sen, kì cọ khắp cả người cho Kim Hành.

Kim Hành xoay người nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Ta cũng muốn giúp huynh tắm nữa.”

“Hửm? Không cần đâu.” Lý Dục Hàm cưng chiều, “Cứ để tôi tắm cho cậu là được rồi.”

“Nhưng mà…” Kim Hành cúi đầu nhìn chỗ giữa háng hắn, hồn nhiên nói, “Nhưng mà chỗ này của huynh còn chưa rửa mà…”

“Ách!” Lý Dục Hàm bị y dùng ánh mắt ấy mà nhìn chằm chằm; vừa rồi đã cùng Kim Hành đại chiến mấy hiệp, vì không muốn làm cho đối phương quá khổ cực mà hắn phải tranh thủ đè ép dục hỏa xuống, hắng giọng một cái, “Vậy là Kim Hành muốn giúp tôi tắm à?”

“Ân!” Kim Hành rất nghiêm túc gật đầu.

“Cậu không thấy mệt hả?”

“Không mệt đâu mà.” Kim Hành đáp như lẽ đương nhiên. Lý Dục Hàm nghĩ thầm: cũng đúng, đối phương vốn là yêu hồ, năng lực khôi phục còn mạnh hơn loài người mấy lần.

Y đã tích cực như thế, Lý Dục Hàm cũng không cự tuyệt nữa, chỉ có thể tận lực khắc chế chính mình.

“Được rồi… Cậu giúp tôi tắm đi!”

“Được a!” Kim Hành vui vẻ nhận vòi sen.

“Tắm sạch đó nga.” Lý Dục Hàm không quên nhắc nhở.

“Biết rồi!”

Kim Hành cẩn thận dùng nước ấm xả qua một lần, lại lấy sữa tắm xoa lên vật mềm mềm kia, sau đó nghiêm túc xoa nắn.

Cọ cọ, vật nhỏ trong tay bắt đầu không yên phận, cảm thấy nó bắt đầu nóng lên, cứng rắn. Kim Hành ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lý Dục Hàm, thấy đối phương bảy ra nụ cười xấu xa nhìn lại mình.

“Lý đại ca, chỗ này của huynh…” Kim Hành nói đến mép, lại bị Lý Dục Hàm dùng môi ngăn lại.

“Ô…”

Một tay Lý Dục Hàm duỗi xuống mông y, ngón tay vói vào nơi non mềm mà khai thác.

“Ô!” Kim Hành khẽ kêu thành tiếng, hai tay bất giác đẩy hắn ra.

“Không muốn sao? Ân?” Lý Dục Hàm liếm lỗ tai y.

“Không muốn mà…” Kim Hành ngượng ngùng tránh né.

“Không phải mới nãy cậu bảo không mệt sao?” Lý Dục Hàm nâng cái mông nhỏ của y lên, áp sát vào háng mình.

“Nhưng mà… Đã nhiều lần lắm rồi…” Mặt Kim Hành ửng hồng.

“Nhưng tôi còn muốn…” Lý Dục Hàm vươn tay tách mông y ra, đang muốn tiến công thì Kim Hành đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, cả hình như bị dòng điện đánh trúng.

“Kim Hành?” Lý Dục Hàm cả kinh. “Làm sao vậy?”

“Có … Cảm giác kỳ quái …” Kim Hành nhìn bên ngoài phòng tắm, đúng lúc này ——

Đinh đong đinh đong! Tiếng chuông cửa vang lên, Lý Dục Hàm kinh ngạc.

Đinh đong đinh đong! Lúc bọn họ vẫn còn đang ngẩn người, tiếng chuông cửa lại vang lên dồn dập.

“Tên nào hả?” Lý Dục Hàm bất mãn đứng lên từ bồn tắm, Kim Hành cũng đứng lên theo. “Kim Hành, tôi ra ngoài trước đã, cậu lên giường nằm đi.”

Lý Dục Hàm nói xong, túm lấy khăn tắm lau qua loa vài cái, mặc thêm áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

Đinh đong đinh đong! Đinh đong đinh đong!

“Tới đây…” Lý Dục Hàm đi dép lê, không hài lòng lết ra ngoài, vừa đáp vừa ra mở cửa.

Vừa mở cửa ra, chỉ thấy Thu Hàn với mái tóc trắng dài cười hì hì, giơ một tay lên chào hắn.

“Hai, Lý đại quan nhân.”

“Cậu…” Lý Dục Hàm đang muốn hỏi sao y lại chạy rangoài, chợt thấy còn có hai người đứng sau Thu Hàn.

Lý Dục Hàm chuyển ánh mắt qua một người đàn ông cực kì đẹp trai có mái tóc dài màu bạch kim, trong lòng hắn chấn động.

“Ca!” Tiếng kêu kinh hỉ từ sau lưng truyền đến, Lý Dục Hàm còn chưa kịp xoay người, thân hình nho nhỏ phóng vụt qua bên cạnh hắn, nhào vào lòng Dịch Huy.

“Kim Hành!!” Dịch Huy ôm Kim Hành, kinh hỉ kêu lên, hắn nâng gương mặt nhỏ của Kim Hành lên, kích động không thôi.

“Kim Hành! Đúng là đệ rồi! Rốt cuộc cũng tìm được đệ!”

“Ân! Ca! Đệ tìm ca cực khổ lắm a!” Kim Hành làm nũng mà rúc vào trong lòng ca ca nhà mình.

“Ta cũng vậy, cứ luôn đi tìm đệ.” Hai anh em không coi ai ra gì, cứ ôm cứng lấy nhau. Lý Dục Hàm á khẩu không nói được lời nào, cứ trợn mắt nhìn họ; Thu Hàn đứng bên cạnh ra vẻ cảm động, chấm chấm nước mắt.

“Đúng là cảm giác trùng phùng a Đã lâu ta không được cảm động thế này rồi ” Nói xong, y còn khoa trương mà lôi ra khăn tay để hỉ mũi.

Lý Dục Hàm hung hăng trừng y, rít lên từ kẽ răng, “Chuyện gì dã xảy ra? Cậu mau giải thích cho tôi!”

“Hở? nga nga…” Thu Hàn lúc này mới như bừng tỉnh, thu lại khăn tay, cười nói, “Nào nào nào, mọi người đừng có đứng mãi ngoài cửa thế, vào trong đã, từ từ trò chuyện đi.”

Thu Hàn làm bộ như mình mới là chủ nhà, đĩnh đạc dẫn đầu vào phòng khách. Lý Dục Hàm nhìn hai anh em Kim Hành, có chút xấu hổ cười cười, vươn tay nói, “Mời vào đi…”

“Ừm…” Dịch Huy nghi hoặc theo sát sau Lý Dục Hàm, không quên thấp giọng hỏi Kim Hành, “Kim Hành, vị tiên sinh này là…”

“Vị này chính là Lý đại ca a, huynh ấy là người rất tốtnga.” Kim Hành khen ngợi không tiếc lời.

“Nga?”

Năm người ngồi xuống salon, đầu tiên là im lặng bao trùm, ai cũng không biết phải nói gì trước. Để xoa dịu bầu không khí, Thu Hàn vỗ tay cười nói, “Mọi người đừng nghiêm túc như vậy chứ, được rồi, để ta giới thiệu mọi người với nhau trước đi.” Thu Hàn biến thành người chủ trì, giới thiệu mọi người, “Vị này chính là Dịch Huy tiên sinh, cũng chính là ca ca mà tiểu Kim Kim của chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, bên này là hảo bằng hữu của hắn, tên… Tên là gì nhỉ?”

“Ta là Diệu Đình.” Diệu Đình có chút bất đắc dĩ mà tự báo tên họ.

“Nga nga, đúng đúng, vị này chính là Diệu Đình tiên sinh.” Thu Hàn giới thiệu tiếp bên kia, “Bên này, vị này chính là Tiểu Kim Kim đáng yêu vô địch, tất cả mọi người đều biết nên ta không nói nhiều nữa, vị quần áo không chỉnh tề này chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Kim Hành, vẫn tận tâm tận sức chiếu cố y, không cần báo đáp – người tốt Lý đại ca…”

Thu Hàn không kiêng nể gì mà ồn ào nói, Lý Dục Hàm liếc y một cái, sau đó vươn tay ra với Dịch Huy, “Chào anh, tôi là Lý Dục Hàm.”

“Lý tiên sinh, xin chào, rất cảm tạ huynh vẫn chiếu cố đệ đệ của ta.” Dịch Huy cũng coi như khá rành rẽ những lễ nghi nhân gian, cũng vươn tay bắt tay hắn.

Thu Hàn tiếp tục vỗ vỗ ngực mình, “E hèm, còn có ta, là phong hoa tuyệt đại, vạn người kính ngưỡng, xinh đẹp và trí tuệ đều có đủ, hóa thân của anh hùng hiệp nghĩa, Thu Hàn chính là ta thu trog trời thu, hàn trong thu hàn (rét lạnh) “

“Được rồi, chẳng có ai quan tâm đến cậu cả đâu, cậu im mồm được rồi.” Lý Dục Hàm rốt cục không nhịn nổi phải ngắt lời nói.

Thu Hàn ra vẻ phải chịu đả kích nặng nề, “A a Ta đã hy sinh chính mình, thay các ngươi hâm nóng bầu không khí a, Lý đại ca ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy a ”

Trên trán Lý Dục Hàm hằn gân xanh. “Cậu có thể dừng lại chút không hả?”

“Ôi ôi, người tốt không chịu nổi kìa.” Thu Hàn ôm vai đứng lên, bộ dáng như bị ruồng rẫy, “Nếu ta không được hoan nghênh như vậy thì ta tự động biến mất là được…”

“Cậu chờ một chút.” Nếu y rời khỏi, sự tình không biết sẽ phát triển thế nào, Lý Dục Hàm vội vàng giữ lại, “Cậu nói rõ một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao cậu có thể tìm được ca ca của Kim Hành?”

Dịch Huy chen vào, “Lý tiên sinh, cái này để ta nói rõ đi…”

“Nga, hảo, ngươi nói, ngươi nói đi.” Thu Hàn lại đặt mông ngồi xuống.

“Là thế này, ta vừa đến Nhân Gian giới đã bị lạc mất Kim Hành, bởi vì không quen thuộc nơi này, cho nên ta đã đi tìm hảo hữu lâu năm của ta, cũng chính là Diệu Đình.” Hắn vừa nói, Diệu Đình gật đầu chào. Dịch Huy lại nói, “Hơn một tháng nay, chúng ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được Kim Hành. Bởi vì chúng ta đều là đào phạm (phạm nhân bỏ trốn),cho nên cũng không có cách hành động đường đường chính chính được. Vài ngày trước, truy binh từ Phù U giới đã tìm được tung tích của bọn ta, vì vậy chúng muốn thừa dịp ta cùng Diệu Đình ra ngoài, muốn một lưới bắt gọn. May mà lúc đó Thu Hàn tiền bối ra tay cứu giúp, chúng ta mới có thể chạy thoát. Sau tiền bối lại nói cho ta biết, chỉ cho ta chỗ đệ đệ ở. Cho nên chúng ta theo tiền bối đến đây bái phỏng (thăm hỏi).”

Thu Hàn vỗ tay. “Ân ân, nói cho cùng, toàn bộ sự việc là thế đấy.”

Lý Dục Hàm nghe xong, trong lòng trăm mối ngổn ngang, hắn hỏi vấn đề mà bản thân chú ý nhất, “Vậy… Bây giờ các anh đã tìm được Kim Hành, kế tiếp có tính toán gì không?”

Dịch Huy nhìn Kim Hành đầy ngây thơ, áy náy nói, “Thân phận chúng ta vốn là kẻ bị đuổi bắt, bây giờ truy binh đã phát hiện ra, không thể làm gì khác hơn là đưa nó trốn đến nơi xa hơn…”

Vừa nghe hắn muốn dẫn Kim Hành đi, Lý Dục Hàm lập tức căng thẳng, không hề nghĩ ngợi mà buột miệng, “Anh không thể dẫn cậu ấy đi được!”

“Di?” Dịch Huy cùng Kim Hành cùng hoang mang nhìn hắn.

“Ách… Cái này…” Lý Dục Hàm mới phát hiện mình đã buột miệng nói lời không nên nói, vội vàng nghĩ cách gỡ gạc, “Cái này… Không phải các anh không biết tình hình Nhân Gian giới sao? Cho dù có chạy, hẳn cũng không biết phải chạy đâu, đúng không?”

“Tuy nói thế…” Dịch Huy vuốt ve cái đầu nhỏ của Kim Hành, nói, “Nhưng bây giờ chỗ ẩn thân của chúng ta đã bị lộ, mặc dù lần này đã đuổi được truy binh đi, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng tìm viện trợ tới, tiếp tục vây bắt chúng ta, chúng ta không thể không đi.”

“Nhưng các anh không thể cứ trốn mãi như thế chứ?” Lý Dục Hàm vừa nghĩ đến Kim Hành tương lai còn phải đi theo bọn họ, liều mạng chạy trốn, trong lòng càng ngàn vạn lần không đành.

“Ta cũng không muốn như vậy…” Dịch Huy lên tiếng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. Hắn nhìn Kim Hành, nắm chặt lấy tay y, không đành lòng, “Đệ đệ của ta vốn là vô tội mà phải chịu liên luy, nếu như thật sự bị buộc đến đường cùng, ta thà theo bọn chúng cá chết lưới rách, để cho đệ đệ ta có thể thoát khỏi cuộc sống này!”

“Anh cũng đừng làm thế…” Lý Dục Hàm nói khẽ. Hắn có thể tưởng tượng được, nếu Dịch Huy chết, Kim Hành sẽ đau thương đến mức nào.

Thu Hàn cùng Diệu Đình cũng chen vào, “Dịch Huy tiểu suất ca, cho dù ngươi có chết chung với bọn chúng, Tiểu Kim Kim cũng không nhất định có thể thoát ly a, không chừng còn có thể bởi vì mất đi bảo vệ mà bị giết luôn ấy chứ.”

“Đúng vậy, Dịch Huy, đừng làm việc ngu ngốc đó, chúng ta nhất định có thể chạy thoát!”

Kim Hành có ngốc đến đâu đi nữa cũng hiểu được, vội vàng ôm lấy cánh tay Dịch Huy, “Ca! Đệ không cho ca chết!”

Thấy tất cả mọi người quan tâm mình như vậy, Dịch Huy cảm động, cười khổ xoa đầu Kim Hành. “Cám ơn mọi người, ta chỉ là bị bức đến cùng nên có phần cam chịu thế thôi… Yên tâm đi, ta sẽ không thỏa hiệp dễ dàng thế đâu, nhất định phải chống lại bọn chúng đến cùng.”

Lý Dục Hàm cũng muốn giúp bọn họ giải quyết việc này, hắn cảm thấy muốn giải quyết, đầu tiên phải tìm được cốt lõi vấn đề đã.

“Dịch Huy tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, tại sao các anh lại bị đại vương của các anh đuổi bắt? Rốt cuộc anh đã phạm tội nghiêm trọng gì à?”

Hắn vừa hỏi như vậy, Dịch Huy đột nhiên trầm mặc. Thấy hắn không lên tiếng, Lý Dục Hàm càng thêm sốt ruột, lại nói, “Tôi thấy anh tuyệt đối không phải là người xấu, rốt cuộc là gây ra việc gì nghiêm trọng mà làm đại vương đuổi tận giết tuyệt như thế? Chẳng lẽ không thể có cách nào sửa sai sao?”

“Ta chưa hề làm gì sai…” Dịch Huy cắn răng nói, “Nếu như phải nói là sai, chính là lúc đầu ta không nên quân điểu thú!”

“Ách? Sao lại nói thế?”

“Xin lỗi, tạm thời ta không muốn nói…” Dịch Huy tỏ vẻ không muốn nói nhiều, cái này làm Lý Dục Hàm thấy khó xử, hắn nói vậy là mình căn bản không thể nào nhúng tay vào việc này được.

“Dịch Huy tiên sinh, ta thật sự muốn trợ giúp các anh…”

“Lý tiên sinh, ta biết huynh có hảo tâm, nhưng việc này… Việc này rất phức tạp.” Dịch Huy quyết tâm gạt hắn ra ngoài, “Huynh đã cứu Kim Hành, còn chiếu cố nó lâu như vậy, ta đã cảm kích không hết rồi, cho dù có xuất toàn lực cũng không thể báo đáp hết ân tình của huynh… Về chuyện của chúng ta, ta không muốn để người vô tội bị cuốn vào đó.”

“Dịch Huy tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chúng ta có thể quen biết cũng là một loại duyên phận, nếu tôi có thể giúp được chỗ nào, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó!” Lý Dục Hàm ước gì mình bị cuốn luôn vào đó thì càng hay.

“Lý tiên sinh, thật sự không cần…”

Bọn họ đang rào trước đón sau, Thu Hàn đột nhiên đứng lên, Dịch Huy cùng Lý Dục Hàm cũng ngừng lại. Vẻ mặt Thu Hàn nghiêm túc, tựa như sắp nói ra chuyện gì đó rất kinh người.

Trong phòng lặng phắc, cả đám người ngó y, chỉ chờ y mở miệng. Nhưng chỉ thấy Thu Hàn vỗ tay, giật mình nói, “Ai nha nha! Đã trò chuyện lâu vậy mà ngay cả một ly trà cũng không chuẩn bị!”

“…” Cằm mọi người như muốn rớt xuống, Lý Dục Hàm tức thì lửa giận phừng phừng.

“Cậu… Cậu…” Hắn đang muốn tức giận, lại thấy Thu Hàn kéo Kim Hành qua.

“Tiểu Kim Kim, chúng ta cùng đi pha trà đi “

“Hả? Nga…” Kim Hành ngây ngốc theo sau y.

“Này ——” Lý Dục Hàm còn đang gọi.

“Các ngươi cứ chờ chút xíu nha, xong ngay đấy ” Thu Hàn quay đầu lại nói, dắt Kim Hành nhanh như chớp trốn vào trong phòng bếp.

Sau khi hai người kia đi mất, Lý Dục Hàm cùng Dịch Huy vì bị ngắt ngang mà không có cách nào tranh cãi nữa, trong phòng khách chỉ còn ba người ngồi nhìn nhau.

Thu Hàn trốn ở trong phòng bếp nhìn một chút, che miệng cười trộm rụt đầu lại. Kim Hành đang nghiêm túc tìm lá trà trước chạn, Thu Hàn qua đó, mở một ngăn kéo ra, nhanh chóng tìm được. Hai người pha trà, Thu Hàn thần bí gọi, “Tiểu Kim Kim…”

“Dạ?”

“Ngươi có muốn đi với ca ca ngươi không?”

“Ân…” Kim Hành gật đầu, lại như không muốn, “Nhưng mà… Ta cũng không muốn tách khỏi Lý đại ca…”

“Nga nga Tại sao thế?” Thu Hàn biết rõ còn hỏi, cười cười quỷ dị.

Kim Hành ngơ ngác nhìn y, “Ta cũng không biết… Ta cảm thấylúc ở cùng với Lý đại ca rất vui vẻ…”

“Ânân Vui vẻ thế nào?”

“Tựa như… Tựa như khi còn bé ta và ca ca ở trong thôn đó. Ngày nào cũng rất vui vẻ…” Kim Hành cũng không biết nên hình dung như thế nào.

“Lý đại ca của ngươi cũng không muốn tách khỏi ngươi đâu, nếu vậy thì ngươi nói với ca ca ngươi đi, nói ngươi muốn ở lại đây ấy.” Thu Hàn đề nghị.

“Nhưng mà…” Kim Hành cầm ấm trà nói, “Ta cũng không muốn sau này sẽ không còn được gặp lại ca của ta a…”

“Ai ai, ngày nào đó ngươi cũng phải lớn lên, phải rời khỏi hắn chứ, bây giờ chỉ sớm hơn một chút thôi mà.”

“Nếu ở lại như huynh nói… Có thể gây thêm phiền toái cho Lý đại ca không…”

“Phiền toái đương nhiên sẽ có, nhưng mà a, chỉ cần Lý đại ca của ngươi không ngại là được mà.” Thu Hàn đặt ấm trà lên khay, “Sau khi ngươi ra ngoài thì nói suy nghĩ của ngươi cho ca ca ngươi biết, nói ngươi không muốn đi.”

“Ân… Thật sự có thể chứ…” Kim Hành vẫn do dự không quyết, “Ta cũng không muốn tách khỏi ca ca a…”

“Cái này thì quá đơn giản. Ngươi bảo ca ca cũng ở lại đây luôn là được.”

Đang nói, Lý Dục Hàm đi đến.“Các ngươi pha trà sao? Có cần giúp không?”

“A a, không cần không cần, đã làm xong rồi.” Thu Hàn lấy tay khủy tay thúc vào người Kim Hành, ý bảo mình sẽ mang trà ra trước.

Lý Dục Hàmkhông đi theo mà đứng trước người Kim Hành vẫn cứ đang ngây ra.

“Kim Hành…”

“Ách?” Kim Hành ngơ ngác.

“Kim Hành, cậu đừng đi, có được không?” Lý Dục Hàmkhông thuyết phục được Dịch Huy, không thể làm gì khác hơn là tranh thủ từ Kim Hành bên này.

“Di?” Kim Hành kinh ngạc, nghĩ thầm sao Lý Dục Hàmlại nói điều mình đang nghĩ?

Vì muốn để y đồng ý, Lý Dục Hàmđã nghĩ ra được cái cớ cực tốt. Hắn bổn cũ soạn lại, vẫn cứ lừa Kim Hành như cái cớ giao hoan với mình khi trước, “Thật ra là thế này, có một việc, tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ…”

“Ân, là chuyện gì hả?” Kim Hành vui vẻ hỏi.

Cắn câu rồi!Lý Dục Hàmâm thầm hoan hô.

“Là chuyện gì thì tạm thời tôi không nói được…” Thật ra là hắn còn chưa nghĩ tới, chỉ nói, “Tóm lại là chuyện rất quan trọng, hơn nữa chỉ có cậu mới có thể giúp được tôi.”

Kim Hành nghe lời này thấy có hơi quen quen, hinh như trước đây đã nghe rồi. Y câu mày… Ân… Không nghĩ ra, bỏ đi…

“Được chứ.” Kim Hành sảng khoái gật đầu. “Ta nhất định sẽ cố hết sức giúp huynh!”

“Vậy thì thật tốt quá ”Lý Dục Hàm không thể chờ đợi được, vội vàng dắt tay y, đưa y ra ngoài.“Vậy cậu phải nói với ca ca cậu, tạm thời cậu không thể đi theo ca ca được.”

“Nga…”



Hai người tới phòng khách, Kim Hành nói yêu cầu màLý Dục Hàmđã nhắc tới.

“Cho nên, ca, đệ muốn ở lại giúp Lý đại ca.”

“Ân…”Dịch Huy vuốt cằm, “Lý tiên sinh là ân nhân của chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể giúp được chỗ nào thì chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp huynh.”

“Ha ha…Được, cám ơn…”Lý Dục Hàm cười khan, đối phương nghiêm trang như vậy, hại hắn thoáng thấy chột dạ.

“Nhưng Lý tiên sinh, thân phận của chúng ta bây giờ dù sao cũng là đào phạm…”Dịch Huybăn khoăn nói, “Hơn nữa, thứ ta nói thẳng, nếu thật sự gặp phải truy binh, với yêu lực của Kim Hành, e là không cách nào tự bảo vệ mình, không chừng còn có thể hại huynh rơi vào hiểm cảnh.”

“Cái này…”Lý Dục Hàmđề xuất, “Chi bằng các anh cũng ở lại luôn đi? Như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Không không…”Dịch Huy vội vàng cự tuyệt, “Kim Hành ở đây đã quấy rầy huynh lâu như vậy rồi, đã làm cho ta vạn phần áy náy, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho huynh nữa.”

“Dịch Huy tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Kim Hành ở đây tôi không thấy phiền chút nào hết, chỉ là chỗ này có hơi nhỏ… Nếu các anh không chê thì tôi có một biệt thự ở vùng ngoại thành, chúng ta có thể tới đó.”

“Sao làm vậy được chứ!” Dịch Huy càng thêm ngại ngần, “Ta sẽ đưa Kim Hành tìm một nơi khác, nhưng tạm thời không thể rời khỏi thành phố này được, chỉ cần lúc nào Lý tiên sinh muốn Kim Hành hỗ trợ, chúng ta nhất định sẽ đến.”

Cái này chẳng phải là ngược hẳn với nguyện vọng của Lý Dục Hàmđó sao? Nghĩ thôi cũng biết hắn sẽ không đồng ý. Hắn mạnh mẽ nói, “Không được a, ta cũng không biết lúc nào cần Kim Hành đến, chúng ta cứ tách ra như vậy rất phiền toái. Cứ ở cùng nhau đi, không có vấn đề…”

“Lý tiên sinh, không tốt lắm đâu…”

Thấy bọn hắn ầm ĩ hồi lâu cũng không có kết quả, Thu Hàn rốt cục không nhịn được dùng sức ho khan vài cái, “Khụ khụ, hai vị, xin cho phép ta đề nghị thế này…”

Lý Dục Hàm cùng Dịch Huy hoang mang nhìn y.

“Dịch Huy tiểu huynh đệ, theo ngu kiến của ta, hay là các ngươi đồng ý ở chung với Lý đại quan nhân đi, như thế tốt hơn.” Thu Hàn nói rõ ràng, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Đầu tiên, ngươi đừng thấy Lý đại quan nhân nhà ta phong lưu phóng khoáng, thật ra cuộc sống bình thường rất đơn điệu đáng chán, mỗi ngày về nhà là đối diện với vách tường bốn phía, cực kì cô độc đau khổ đấy. Từ lúc Tiểu Kim Kim tới, rốt cục đã làm cho thế giới chỉ có sắc trắng đen của hắn thêm nhiều màu sắc Cho nên, Lý đại quan nhân rất muốn Tiểu Kim Kimnhà ta ở chung với hắn “

Lý Dục Hàm nghe y càng nói càng xằng bậy, không khỏi nhe răng trợn mắt mà dùng mấp máy môi, “Nếu thật sự cậu muốn giúp tôi thì nói dễ nghe chút đi…”

“Ân nga, hiểu, hiểu mà…” Thu Hàn tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Mà Dịch Huy tiểu huynh đệ, các ngươi bây giờ cũng là không nhà để về, so với chạy loạn tìm nơi ẩn thân bên ngoài, chi bằng cứ đến ở biệt thự nhà Lý đại quan nhânđi, như vậy chỗ ở đã cố định, lại không dễ dàng bị lộ hành tung. Có các ngươi bảo vệTiểu Kim Kim, cho dù truy binh có tới cũng có thểchống lại a.”

“Ân, đúng thế đấy.” Lý Dục Hàm vội vàng phụ họa.

Dịch Huy suy nghĩ một chút. “Tiền bối nói rất có đạo lý… ’’

“Đúng không đúng không?” Thu Hàn tự hào mà ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Vậy… Cũng chỉ tiếp tục quấy rầy Lý tiên sinh thôi.”Dịch Huy rốt cục đồng ý.

“Dịch Huy tiên sinh nói quá lời, các anh đến ở, tôi hoan nghênh còn không kịp.” Lý Dục Hàm vội vàng đáp.

“Được rồi được rồi, vậy là chuyện này quyết định thế đi ” Thu Hàn nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Kim Hành.

“Thật tốt quá, Kim Hành.”

“Ân, cám ơn Thu Hàn đại ca.” Kim Hành cười nói.

“Chúng ta có thể cùng đi ở trong biệt thự lớn rồi Hảo vui vẻ nga ” Thu Hàn kéo Kim Hành, cùng hoan hô.

“Ân ”

Lý Dục Hàm nhất thời hắc tuyến“Ách…Cậu cũng muốn tới sao…”

Hai người chỉ lo hoan hô căn bản là không để ý tới hắn. “Ai… Quên đi, dù sao phòng cũng có nhiều a…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.