Biên&dịch: Lục Lam
***
Nhạc Hương Hương vào phòng, nhìn thấy sắc mặt Thanh Thư trắng bệch đang nhắm mắt nằm ở trên giường thì thầm nói: "Không phải là ngủ thật rồi chứ?"
"Hà..."
Nhạc Hương Hương sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, sau đó đứng lên cù Thanh Thư: "Này thì làm ta sợ, này thì làm ta sợ."
Thanh Thư vừa lùi vào trong, vừa cười nói: "Không phải bình thường tỷ vẫn tự nhận là lớn gan sao? Không ngờ tới lá gan của tỷ chỉ có ngần ấy nha!"
Sau một hồi ồn ã, Nhạc Hương Hương ngồi ở cạnh giường nói: "Khoan hãy nói, nếu không phải đã biết trước là muội giả vờ, với cái dáng vẻ vừa nãy kia ta cũng cho là muội bị bệnh không nhẹ."
"Không thì sao có thể qua mắt bọn họ đây." Song nếu như không có tay nghề cao siêu của lão sư, cũng không thể giống như vậy đâu.
Nhạc Hương Hương nghe vậy lắc lắc đầu nói: "Tổ phụ tổ mẫu của muội sao lại thế chứ? Tới thăm muội mà lại tay không, lần trước tổ mẫu nghe nói ta bị bệnh thì mang theo một đống đồ ăn ngon đến thăm ta. Mãi cho đến khi ta khỏi bệnh, người mới trở về."
Tổ phụ Nhạc Hương Hương đã chết bệnh từ bốn năm trước, dựa theo tập tục của huyện Thừa Phong thì con trai trưởng sẽ nuôi cha mẹ. Vì vậy, tổ mẫu Hương Hương đang ở cùng với đại bá của nàng. Chỉ khi nào nhớ cháu trai cháu gái, tổ mẫu nàng sẽ đến nhà nàng ở vài ngày.
Thanh Thư cười nói: "Đừng nghĩ đến chuyện mua cho ta đồ ăn, không đánh ta mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379449/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.