Chương trước
Chương sau
Vi thị khăng khăng nói Lâm Thừa Trọng bị đả thương đến lục phủ ngũ tạng, nhưng Hồ đại phu lại thề son sắt rằng hắn chỉ là bị thương ngoài da. Trong lúc nhất thời những người ngoài này cũng không biết nên tin ai.
Hoa ma ma nhìn về phía một vị đại nương bên cạnh, hỏi: "Đại tỷ, trong thôn có lang trung không? Nếu có, ta đi mời một vị lang trung xem cho Nhị lão gia."
Vị đại nương này cũng là một người nhiệt tình: "Được, ta bảo người đi gọi Bành lang trung."
Đại nương này đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng người, Vi thị có muốn gọi bà lại cũng không kịp.
Không bao lâu sau, Bành lang trung đã được mời đến.
Nghe được ngọn nguồn, Bành lang trung bất đắc dĩ nói: "Nhà Thừa Trọng à, trước đó ta đã nói Thừa Trọng chỉ bị thương ngoài da không cần uống thuốc, chỉ cần bôi chút thuốc tiêu sưng là ổn, nhưng mà ngươi cứ không tin. Bây giờ đại phu ở huyện thành người ta đến nói là bị thương ngoài da, mà sao bà vẫn còn một mực chắc chắn bị nội thương rất nặng vậy?"
Sắc mặt Vi thị xám ngắt: "Lúc ấy đương gia nhà ta phun ra một ngụm máu lớn, những chuyện này lúc ấy có rất nhiều người đều nhìn thấy."
Một phụ nhân đang xem náo nhiệt ha ha cười nói: "Một miệng máu lớn? Thật mệt cho ngươi có thể nói ra được, chọc một cái lỗ cũng lớn hơn nhiều chỗ máu hắn phun ra.'
Người phụ nhân này với Vi thị không quá hợp nhau, bắt được cơ hội này tất nhiên là muốn chế nhạo bà.
Hoa ma ma nhìn về phía đại phu, hỏi: "Hồ đại phu, ngài cho xem ra được nguyên nhân khiến Nhị lão gia thổ huyết?"
Hồ đại phu gật gật đầu nói: "Vị Nhị lão gia này thiếu mất một cái răng, lợi lại sưng đỏ, ta đoán là lúc ngã xuống đã bị gãy mất một cái răng nên lúc ấy mới hộc máu."
Sắc mặt Vi thị xanh mét: "Đồ lang băm nhà ngươi, ngươi ở đây nói bậy gì đó?"
Hồ đại phu mất mặt nói: "Người phụ nhân này thật là không nói đạo lý, chỉ là rụng một cái răng, giả trọng thương thì cùng thôi lại còn muốn vu oan ta."
Phụ nhân vừa mới lên tiếng nhịn không được mà bật cười: "Làm ầm ĩ lợi hại đến như vậy, ta còn tưởng rằng Lâm Thừa Trọng thương đến tim đến phổi sắp không qua khỏi đấy, hóa ra là chỉ vì mất một cái răng."
Một số người vây xem, muốn cười lại cố nén.
Vi thị vừa tức vừa giận: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, tên này đích thị là bọn giang hồ bịp bợm Cố gia mời đến."
Hồ đại phu tức giận đến mức mặt cũng tái xanh, hướng phía Hoa ma ma nói: "Nhà như vậy, cho nhiều tiền hơn nữa ta cũng không trị."
Hoa ma ma vội vàng hướng phía người vây xem giải thích: "Vị Hồ đại phu này chính là địa phu của y quán Hồ gia, hành nghề y hơn ba mươi năm đã cứu sống vô số người. Mọi người nếu không biết, đến thị trấn nghe ngóng sẽ biết."
Lúc Hoa ma ma đi chào từ biệt Lâm lão thái thái, còn bị quát lớn một trận: "Có phải ngươi cố ý mời một người như vậy đến làm chúng ta buồn nôn hay không hả?"
Dựa theo tính tình vốn có của Hoa ma ma, bà nhất định đã xoay người rời đi rồi. Nhưng nghĩ đến Cố Nhàn, bà lại nhịn tức nói: "Lão thái thái, trong phủ còn rất nhiều chuyện, ta xin phép về trước."
Lâm lão thái thái nói: "Trong vòng ba ngày phải mang đứa nghiệp chướng kia về đây. Nếu không, ta sẽ tự mình đi bắt nó mang về."
Không thể nhịn được nữa, Hoa ma ma cũng không muốn nhịn nữa: "Lão thái thái, cáo từ."
Lúc đi, Hoa ma ma lấy hết toàn bộ dược liệu với đồ bổ mang về. Thà ném đi cho chó ăn, cũng không cho những người Lâm gia này ăn.
Lâm lão thái thái giận dữ: "Đúng là đồ ác phụ, ta nhất định phải bảo Thừa Ngọc hưu nàng ta."
Lâm lão thái gia vừa từ nhà xí ra, mới vào cửa đã nghe nói như vậy: "Bà nói phải hưu ai?"
"Một đứa hạ nhân cũng dám bày sắc mặt cho ta xem, con dâu như vậy ta không chịu nổi. Ông nhanh viết thư cho Thừa Ngọc, để hắn bỏ ác phụ này."
Lâm lão thái gia tát một cái thật mạnh lên mặt Lâm lão thái thái, sau đó hỏi: "Giờ đã tỉnh táo chưa?"
Lâm lão thái thái bụm mặt khóc lên.
Lâm lão thái gia lửa giận bừng bừng nói: "Ta sao lại cưới một người đàn bà ngu xuẩn như bà chứ? A? Bỏ Cố thị, bà nói thật là nhẹ nhàng đơn giản. Không có Cố thị, Thừa Ngọc lấy cái gì kết giao bằng hữu bái được danh sư?" Hiện tại chính là thời điểm then chốt, không giúp được gì thì cũng thôi đi lại còn muốn kéo chân sau con trai.
Lâm lão thái thái nói: "Không có Cố thị, bằng vào năng lực con ta còn sợ không lấy được nhà tốt hơn? Còn nữa, Cố gia cũng chỉ là cái nhà sa cơ thất thế, lại giúp được Thừa NGọc bao nhiêu?"
Nếu như Thanh Thư ở chỗ này, sẽ biết vì sao sau này Như Đồng luôn nói Cố gia là nhà sa cơ thất thế.
Lâm lão thái gia bực bội không thôi: "Bà thì biết cái gì? Thuyền hỏng còn có ba nghìn đinh. Trước kia Cố Gia là thủ phủ huyện Thừa Phong, lúc ấy hơn nửa phố Tam Nguyên đều là của bọn họ, bạc kiếm được kia tựa biển đi. Chỉ cần bà đối xử tử tế với Cố thị, số tiền này cuối cùng còn không phải là của Thừa Ngọc hay sao.?"
Lâm lão thái thái lại không tin: "Không có khả năng. Nếu thật có tiền như vậy, kế tử nhà bà ta nào còn có thể chuyển ra đây? Lại không phải người ngu, há có thể chắp tay nhường gia nghiệp cho người khác."
Lâm lão thái gia cũng biết nói không thông lâm lão thái thái: "Thay y phục, chúng ta lập tức đi huyện thành."
"Đến huyện thành làm gì?"
Nghe thấy phải đi Cố gia thăm hỏi Cố Nhàn với Thanh Thư, Lâm lão thái thái không muốn: "Không đi."
Từ trước đến nay chỉ có con dâu hầu hạ hiếu thuận bà bà, nào có lý ngược lại muốn bà là một bà mẹ chồng lại cúi đầu với con dâu.
Lâm lão thái gia giận dữ: "Nếu bà không đi, ta sẽ hưu bà ngay bây giờ."
Phàm là ảnh hưởng đến tiền đồ của Lâm Thừa Ngọc thì đều là kẻ thù của ông, cho dù là Lâm lão thái thái ông cũng sẽ không nương tay.
Lúc này Lâm lão thái thái đã thật sự bị dọa sợ: "Ta, ta đây liền đi."
Hoa ma ma cùng Hồ đại phu giằng co một trận phiền toái, lại trả lại gấp ba lần tiền xem bệnh mới coi như xong chuyện.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Cố lão thái thái nhìn thấy vẻ mặt tức giận của bà, hỏi: "Làm sao vậy? Lão thái bà kia giở sắc mặt với ngươi?"
Hoa ma ma cũng không có gạt, thuật lại hết những lời kia của Lâm lão thái thái một lần. Nói xong, Hoa ma ma tức giận nói: "Nửa câu cũng không dính đến cô thái thái, chỉ từng câu mắng cô nương là nghiệt chướng. Khi lão trở về còn uy hiếp lão, nói trong vòng ba ngày phải đứa cô nương về đó, nếu không bà ta sẽ tự mình đến lấy người."
Nếu dám đến bắt người, cứ đánh thẳng ra đi.
Cố lão thái thái giận quá hóa cười: "Còn chưa có chết đâu? Bà ta tưởng Cố gia ta không có người ư."
Lâm lão thái thái không kiêng nể gì cả như vậy, là vì Cố Hòa Bình dọn ra ngoài làm cho bà ta cảm thấy Cố lão thái thái là cọp cái mất răng, không đủ làm người khác phải e sợ.
Hoa ma ma hối hận không thôi: "Lão thái thái, đến giờ cô gia còn phải dựa vào Cố gia chúng ta mà bà ta đã là cái bộ dạng này. Nếu tương lai cô gia lên cao trung, cô thái thái còn có thể trải qua ngày tốt lành sao? Đến lúc đó nhất định sẽ bị vo tròn bóp dẹt rồi."
Cố lão thái thái im lặng cả buổi mới nói: "Rời đi nơi này cũng tốt."
Lúc ấy sở dĩ bà mãnh liệt phản đối cửa hôn sự này, chính là do biết Lâm lão thái thái không phải người dễ đối phó. Đáng tiếc con lớn không giúp mẹ, Cố Nhàn khăng khăng phải lấy Lâm Thừa Ngọc, vì hắn mà mạng cũng không cần. Từ trước đến nay làm cha mẹ đều không lay chuyển được nữ nhi, cuối cùng bà chỉ có thể thỏa hiệp.
Hoa ma ma lại không lạc quan như vậy: "Lão thái thái, chờ cô gia lên cao trung, cô thái thái nhất định sẽ đi Kinh Thành, biện pháp này trị ngọn không trị gốc."
Cố lão thái thái cười khổ một tiếng nói: "Ta sống một ngày, liền bảo vệ nó một ngày. Chờ đến khi ta chết rồi, cũng chỉ có thể để Thanh Thư bị liên lụy. Lần này Cố Nhàn có thể tránh được một kiếp, cũng là thiệt thòi cho Thanh Thư. Về sau con bé lớn lên, nhất định có thể bảo vệ Tiểu Nhàn và An An."
Hoa ma ma không khỏi thở dài. Người ta đều là mẹ bảo mẹ con gái, nhưng đến lượt cô thái thái bên này thì ngược lại, này là chuyện gì a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.