Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
***
Ở ngoài chủ viện, nghe thấy những tiếng kêu khóc thảm thiết, Phó Nhiễm không khỏi rùng mình một cái.
"Thanh Thư, chúng ta trở về thôi."
Bà sợ Thanh Thư còn ở nơi này nữa, sau này sẽ để lại ám ảnh không dám lấy chồng sinh con cho con bé.
Hiện giờ Phó Nhiễm không có tâm tư lập gia đình, nhưng lúc mười sáu tuổi cũng đã từng ước mơ tới cuộc sống cầm sắt hòa minh với người trong lòng. Chỉ là sau này xảy ra chút chuyện khiến bà nản lòng thoái chí, không còn muốn lập gia đình nữa.
Thanh Thư cũng không sợ hãi, nàng chỉ một lòng lo lắng cho Cố Nhàn: "Lão sư, con sẽ không về."
Mặc cho Phó Nhiễm khuyên nhủ như thế nào, Thanh Thư cũng không nguyện ý trở về, khiến Phó Nhiễm vô cùng bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này thật là quá cố chấp rồi. Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu được, nếu đổi thành bà thì cũng không muốn rời đi đấy.
Thanh Thư chắp hai tay lại: "Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người nhất định phải phù hộ mẹ con và đệ đệ bình an."
Cố Nhàn khóc đến khàn cả giọng, tất cả những người khác cũng đều căng đầu ra.
Bà đỡ Lưu vừa ấn bụng vừa chỉ dẫn Cố Nhàn: "Hít sâu một hơi, ừ, đúng rồi, dùng sức..."
Dù Cố Nhàn không phối hợp, bà đỡ Lưu cũng không hấp tấp, vẫn kiên nhẫn dẫn dắt nàng.
Mắt thấy Cố Nhàn đã kiệt sức, bà đỡ Lưu để Cố lão thái thái đút cho nàng uống canh nhân sâm. Chỉ có ăn vào rồi, mới có sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379436/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.