Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
***
Uống thuốc xong, cảm thấy thoải mái hơn một chút, Viên thị mới nói với Cố Hòa Bình: "Bây giờ ngươi phải về xin lỗi mẫu thân ngươi, xin bà ta tha thứ."
Cố Hoà Bình lắc đầu, nói: "Nương à, cứ coi như con quay về xin lỗi đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ không tha thứ cho con."
Nếu là thân sinh, việc làm ăn trong nhà đã sớm giao cho hắn, đâu lý gì đến tận giờ vẫn không cho hắn động chạm vào việc buôn bán trong nhà mà chỉ cho hắn làm quản sự một cửa hàng gạo! Bây giờ đã bị đuổi ra ngoài, hắn cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã vào thân nữa.
Không thể không nói, chiêu tẩy não của hai cô cháu Viên thị đối với Cố Hòa Bình rất thành công.
Viên thị dùng sức đập vào ván giường, nói: "Ngươi không đi thì làm sao biết là không được hả?"
Cố Hoà Bình cười khổ: "Nương, đủ rồi! Con có tay có chân, có thể nuôi sống vợ con. Hơn nữa, chuyển ra rồi con cũng có thể dễ dàng hiếu thuận với người hơn."
Hắn thật sự không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt lão phu nhân sống qua ngày như trước đây nữa. Sống như thế một chút tôn nghiêm cũng không có.
Viên thị tức hổn hển: "Không được! Cho dù bà ta không tha thứ, cũng không thể để ngươi dọn ra khỏi nhà như thế, ít nhất phải phân một nửa gia sản cho ngươi." Nhi tử của bà gọi Thang thị là mẫu thân nhiều năm như vậy, có thế nào cũng không thể cứ tính qua loa như vậy được.
Bà ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379401/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.