Lúc Như Đồng vào phòng thì thấy Thanh Thư đang cúi đầu luyện chữ. Nhìn trang giấy trắng tinh kia, nàng ta không khỏi lại bắt đầu ghen tỵ. Đừng nói là đại ca, ngay cả giấy cha nàng ta dùng cũng còn không được tốt như vậy đâu.
"Thanh Thư."
Thanh Thư ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhàn nhạt đáp: "Chuyện gì?"
Hôm nay Thanh Thư mặc một bộ váy màu hồng đào mới tinh, hai búi tóc trên đầu được cài châu hoa bằng đá ngũ sắc, trên cổ đeo khóa vàng trường mệnh.
Như Đồng giật mình, không nhịn được hỏi: "Thanh Thư, sao ngươi ăn mặc không giống ngày hôm qua vậy." Xiêm y khác nhau còn chưa tính, thậm chí ngay cả đồ trang sức cũng không giống.
Thanh Thư cố ý cười híp mắt, hỏi: "Nhìn có đẹp không? Trước đó bà ngoại ta từ phủ thành trở về, có mang về cho ta một rương quần áo mới với rất nhiều trang sức xinh đẹp."
Nhìn thấy ánh mắt Như Đồng sáng lên vẻ ước ao, Thanh Thư đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, lại cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
Như Đồng nhìn tờ giấy trắng tinh trên bàn, đột nhiên nói: "Thanh Thư, muội cho ta hai tờ giấy, chỉ hai tờ giấy thôi được không?"
"Không được, chính ta còn không đủ dùng đây." Đừng nói không đủ dùng, dù có thừa nàng cũng chẳng muốn cho Như Đồng.
Mặt Như Đồng lộ vẻ cầu xin: "Thanh Thư, vậy một tờ, một tờ thôi có được không?"
Thật ra với việc luyện chữ thì dùng loại giấy nào công dụng cũng đều như nhau. Chỉ là Như Đồng cảm thấy giấy này tốt, hơn nữa, trước kia chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379388/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.