Tất cả cộng thêm năm, mười thì tiến, phá năm cộng mười. Từng hàng cộng một, một đến năm mất bốn, một đến chín ăn một,...
Sau khi nhớ kỹ khẩu quyết Cố lão phu nhân dạy, Thanh Thư nói: "Bà ngoại, khẩu quyết con đã thuộc lòng, bây giờ người có thể dạy con gảy bàn tính rồi!"
Bởi vì hai lần Thanh Thư bị đánh đều là lúc bà không có mặt, dù hiện giờ Viên San Nương đã bị bà đuổi về nhà mẹ đẻ, song Cố lão phu nhân cũng không yên lòng, cho nên bà bèn ở lại nhà chăm sóc Thanh Thư.
Chỉ có điều cứ đến cuối tháng, dựa theo quy định bà phải tính lại sổ sách. Vì lo cho Thanh Thư nên Cố lão phu nhân không đến cửa hàng mà kêu ba chưởng quỹ mang sổ sách tới đây.
Khi nhìn thấy Cố lão phu nhân gảy bàn tính kêu vang lách cách không ngừng, Thanh Thư ngưỡng mộ không thôi, kêu la muốn học. Cố lão phu nhân còn ước gì Thanh Thư học nhiều một chút về kinh thương, cũng đừng như Cố Nhàn coi vàng bạc là cặn bã.
Trước tiên Cố lão phu nhân dạy Thanh Thư khẩu quyết, đợi nàng nhớ kỹ khẩu quyết xong mới nói tiếp. Lại không ngờ rằng, chỉ trong thời gian nửa ngày, Thanh Thư đã đem khẩu quyết đọc thuộc làu làu.
Cố lão phu nhân rất vui mừng, lập tức bắt đầu dạy Thanh Thư cách gảy bàn tính.
Kiếp trước, Thanh Thư chưa từng chạm vào bàn tính. Nhưng không biết vì sao, khi cầm bàn tính nàng lại có cảm giác rất quen thuộc. Cố lão phu nhân ra thêm phép trừ, thoáng cái sau khi nghe xong trong đầu nàng đã xuất hiện đáp án. Hiển nhiên bàn tính sẽ gạt rất nhanh.
Cố lão phu nhân vui mừng không ngớt: "Tốt, tốt, tốt! Xem ra tiểu bảo bối của ta rất có thiên phú về toán học." Trong kỳ khảo thí đầu vào, toán học là một môn bắt buộc, bây giờ không cần lo lắng về môn này nữa rồi.
Thanh Thư cũng rất kinh hỉ.
Cố lão phu nhân thu lại nụ cười, vẻ mặt nhiêm nghị nói: "Thanh Thư, con cũng không thể vì chuyện này mà kiêu ngạo, tự mãn. Thiên phú tất nhiên rất quan trọng, nhưng nỗ lực sau này lại càng quan trọng hơn. Nếu không, dù thiên phú có tốt đến đâu cũng vô dụng.
Thanh Thư gật đầu nói: "Bà ngoại, con đã biết."
Tổ tôn hai người đang nói chuyện, bỗng nghe người bên ngoài vào bẩm báo, nói Cố Hòa Bình cầu kiến.
Nụ cười trên mặt Cố lão phu nhân lập tức tắt ngấm.
Lần này Cố Hòa Bình đến là muốn cầu tình: "Mẫu thân, mấy ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ rồi. Mẫu thân, con muốn đón San Nương về." Hắn cảm thấy Thanh Thư đã không còn gì đáng ngại, chuyện lần trước tự nhiên cũng sẽ cho qua thôi.
Cố lão phu nhân hỏi: "Chuyện Tiểu Viên Thị mắng Thanh Thư là tặc nha đầu, ngươi biết không?"
Cố Hòa Bình sững sờ một lúc, sau đó thề thốt phủ nhận: "Nương, không thể nào, cái này nhất định là có người rắp tâm hãm hại."
Trong mắt Cố lão phu nhân khẽ lướt qua thần tình phức tạp, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại: "Nói như vậy, ngươi chưa từng nghe thấy nàng ta mắng Thanh Thư như thế hả?"
Cố Hòa Bình chém đinh chặt sắt nói: "Không có, chưa từng có."
Cố lão phu nhân bật cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt: "Ngươi đã không nỡ bỏ như vậy, thế thì lập tức dẫn theo hai đứa bé qua Viên gia mừng tết Đoan Ngọ cùng nàng ta đi thôi."
Cứ há miệng là đầy mồm nói dối như vậy, bà còn hi vọng xa vời gì nữa. Không phải do mình sinh ra, có đối tốt với hắn như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Giờ khắc này, Cố lão phu nhân đã hoàn toàn hết hi vọng đối với Cố Hòa Bình rồi.
Cố Hòa Bình ngẩn ra, sau khi hoàn hồn thì vẻ mặt khẩn thiết nói: "Mâu thân, San Nương đã biết nàng sai rồi. Mẫu thân, xin người tha thứ cho nàng ấy lần này đi!"
Cố lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Lời như thế, ta không muốn nói thêm lần thứ hai. Còn nữa, sau này không có chuyện gì gấp thì không cần tới đây nữa."
Trong lòng Cố Hòa Bình hoảng hốt: "Mẫu thân..."
Cố lão phu nhân không muốn nhìn thêm, thấy hắn không chịu rời đi liền sai nha hoàn mời hắn ra ngoài.
Thanh Thư tựa sát trong lòng Cố lão phu nhân, cố ý tỏ vẻ lo lắng nói: "Bà ngoại, nếu như cữu cữu và cữu mẫu ghi hận người thì làm sao bây giờ?"
Cố lão phu nhân nhẹ cười: "Con không cần lo lắng, bà ngoại tự có sắp xếp."
Thanh Thư gật đầu. Lấy năng lực của bà ngoại, nếu đã có lòng đề phòng, hai người kia cũng không thể làm hại đến bà: "Bà ngoại, con muốn để Chung ma ma tiếp tục dạy con học chữ vào sáng mai."
"Nghỉ ngơi mấy ngày nữa đi!"
Thanh Thư lắc đầu nói: "Không cần, con đã khỏe rồi." Không có việc gì để làm, cũng rất nhàm chán.
Cố lão phu nhân cười đáp ứng: "Được, lát nữa ta sẽ nói với Chung ma ma." Đứa nhỏ này chăm chỉ như thế, đừng nói là học đường phủ thành, ngay cả nữ đường Kim Lăng cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố lão phu nhân khẽ động.
Đợi lúc Thanh Thư đi rồi, Cố lão phu nhân gọi Chung ma ma tới: "Ngươi nói thử, nếu cho Thanh Thư đi thi vào nữ đường Kim Lăng có được không?" Kim Lăng cũng có rất nhiều nữ đường, nhưng nữ đường Kim Lăng là nữ đường tốt nhất. Nếu Thanh Thư có thể vào đó học hành thì không còn gì tốt hơn.
Chung ma ma không trả lời câu hỏi này, mà nói: "Lão phu nhân, ta nghe nói sang năm cô nãi nãi muốn đi Kinh Thành." Nếu thật sự quyết định đi Kinh Thành thì không cần suy tính vào đâu, bởi vì có suy tính cũng chỉ tổ phí công.
Cố lão phu nhân không muốn Cố Nhàn đi Kinh Thành, nhưng phu thê xa cách nhau quá lâu cũng không phải chuyện tốt.
Sau hai ngày, Cố Nhàn lại tới đón Thanh Thư.
Thấy Cố lão phu nhân không đồng ý, Cố Nhàn nói: "Nương, ngày kia là đến tết Đoan Ngọ rồi, con muốn dẫn Thanh Thư về Đào Hoa thôn ăn tết Đoan Ngọ."
Ngày thường ở huyện thành thì không sao, dịp lễ tết nếu còn không về, cha mẹ chồng nhất định sẽ có ý kiến. Chờ khi phu quân biết sẽ khó xử.
Cố lão phu nhân khẽ gật đầu.
Thanh Thư ôm Cố lão phu nhân nói: "Bà ngoại, chờ khi nào về huyện thành, con sẽ qua đây tìm bà."
Cố lão phu nhân vốn dĩ có hơi rầu rĩ, nghe thấy vậy tâm tình lập tức tốt lên: "Được."
Cố Nhàn có hơi ghen tỵ. Trước kia nữ nhi thích dính nàng nhất, nhưng bây giờ lại không bằng lòng thân cận với nàng nữa.
Thanh Thư dẫn theo nha hoàn vào trong thu dọn đồ đạc.
Cố Nhàn do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: "Nương, Hòa Bình tới tìm con."
Sắc mặt Cố lão phu nhân lập tức trầm xuống: "Sao, ngươi muốn nói giúp cho cái độc phụ kia?"
"Nương, Thanh Thư bị đánh con cũng rất tức giận. Chỉ là nói đến cùng nàng ta vẫn là mẹ ruột của Phú Quý và Bảo Châu. Chỉ vì chuyện này mà bỏ nàng ta, sẽ chọc cho người ngoài chỉ trích."
Cố lão phu nhân liếc nhìn Cố Nhàn, yếu ớt nói: "Thanh Thư bị đánh thành như thế, ngươi không muốn trút giận cho con bé thì thôi, ngược lại còn nói giúp cho độc phụ kia. Nếu mà Thanh Thư nghe nói như thế, ngươi nghĩ xem con bé sẽ đau lòng đến mức nào."
Cố Nhàn cũng không muốn quản, nhưng Cố Hòa Bình đã đến cầu nàng hai lần: "Nhưng cũng không cần phải cứng rắn như vậy a! Bảo Hòa Bình mang theo hai đứa bé đến Viên gia mừng lễ thì còn thành cái bộ dạng gì nữa."
Cố lão phu nhân vừa định mở miệng, nhưng lại tinh mắt nhìn thấy Thanh Thư đang đứng ở cửa: "Bé ngoan..."
Trái tim Cố Nhàn khẽ run rẩy: "Thanh Thư, sao con lại trở về rồi?"
Thanh thư vẻ mặt như thường nói: "Nương, con muốn mang theo một ít giấy mực về." Dù có về quê, cũng không thể trì hoãn việc học hành của mình.
Cố Nhàn thở phào một hơi, xem ra Thanh Thư không nghe thấy những lời vừa nãy: "Con muốn mang cái gì thì mang cái đó."
Thanh Thư gật đầu, sau đó quay người thu dọn đồ đạc.
(Truyện đăng tại
[email protected]ục Lam)
Cố lão phu nhân lại lo lắng không ngớt. Rất hiển nhiên là lời nói vừa rồi Thanh Thư đều đã nghe thấy hết. Nếu Thanh Thư khóc ra thì chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua. Nhưng Thanh Thư tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì, điều này cho thấy những chuyện này con bé đều để ở trong lòng: "Việc này ngươi đừng xen vào, ta sẽ xử lí."
Nếu Cố Nhàn còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hai mẹ con nàng cũng sẽ xa cách.
"Con biết rồi." Mặc dù oán hận Viên San Nương ngoan độc, nhưng chung quy cũng là do Thanh Thư gây ra. Nếu không, nàng cũng sẽ không quản việc này.
Trên đường trở về, Cố Nhàn kéo tay Thanh Thư ôn nhu nói: "Thanh Thư, chờ sau khi từ Đào Hoa thôn trở về, con đừng đến Cố gia nữa." Nàng sợ Thanh Thư còn ở Cố gia nữa thì sau này hai mẹ con nàng sẽ càng ngày càng xa lạ.
Thanh Thư cúi đầu buồn bã nói: "Cữu cữu suốt ngày không thấy mặt, biểu ca và biểu muội cũng chưa từng tới chủ viện. Nếu ta không ở cạnh bà ngoại, bà ngoại sẽ rất cô đơn."
Cố Nhàn há to miệng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi nói: "Đợi qua tiết Đoan Ngọ, con vẫn nên đến Cố gia cùng bà ngoại đi!"