Khuyên can mãi, nhưng Thanh Thư vẫn không hé miệng.
Cố Nhàn tức giận nói: "Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy hả!"
Thanh thư gục đầu không nói chuyện. Hai tay dâng đồ của mình lên thì gọi là hiểu chuyện? Hiểu chuyện như thế, nàng không làm.
Cố Nhàn thấy nàng dầu muối đều không ăn cũng nóng giận, nói: "Đứa nhỏ này thật sự đã bị chiều hư, hôm nay hãy trở về cùng ta."
"Ta không về."
Cố Nhàn tức giận đến choáng váng, nói: "Không quay về thì con còn muốn lì lợm ở chỗ này hay sao?"
Cái gì gọi là lì lợm? Nếu để cho bà ngoại nghe thấy, hẳn là sẽ rất đau lòng nha!
Cố Nhàn thấy Thanh Thư im lặng thì càng tức giận: "Trở về, trở về ngay bây giờ." Còn tiếp tục như thế, sau này không phải muốn lật trời.
Ngay sau khi nói xong Cố Nhàn phân phó nha hoàn đi dọn dẹp quần áo của Thanh Thư, muốn mang nàng về.
Thái độ ngang ngược này, hoàn toàn chọc giận Thanh Thư: "Ta ở Đào Hoa thôn suýt nữa bị tổ mẫu hại chết, người sợ kẻ khác chỉ trích bất hiếu nên chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ coi như không có. Bây giờ ta được bản gốc tự thiếp tốt, cũng vì cậu ba muốn, người lại ép ta nhường lại. Có phải mai sau Lâm Thừa Ngọc muốn bán ta đổi lấy tiền đồ người cũng không nháy mắt đã đồng ý hay không."
Lời vừa ra khỏi miệng Thanh Thư đã biết không ổn, nàng chưa kịp nói tiếp, đã bị một bạt tay.
Mắt Thanh thư tối sầm lại, ngã về phía sau. Cũng may nha hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379369/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.