Ra khỏi cửa hàng sách, Cố lão thái thái dẫn theo Thanh Thư tới một cửa hàng son phấn bột nước.
Đừng nhìn Cố lão thái thái lớn tuổi, nhưng bà rất chú trọng bảo dưỡng. Người đã hơn năm mươi, nhưng thoạt nhìn chỉ trên dưới bốn mươi tuổi.
Cố lão thái thái chọn lấy không ít thứ, rồi chuẩn bị về nhà. Cũng do cơ thể Thanh Thư chưa khỏi hẳn, nếu không tổ tôn hai người còn đi tửu lâu ăn một bữa.
Tường thẩm trù nghệ tốt, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi.
Bà chủ tự mình tiễn hai bà cháu ra ngoài. Ai ngờ vừa đi ra cửa chính, một người đàn ông gầy trơ xương nhảy đến trước mặt các nàng.
Thanh thư giật mình kêu lên.
Cố lão thái thái thấy thế vội ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ôn nhu nói: "Ngoan, không sợ, có bà ngoại ở đây."
Thanh thư cười nói: "Bà ngoại, ta không sợ." Mặc dù không sợ, nhưng hành động của Cố lão thái thái làm cho nàng cảm thấy ấm lòng.
Bà chủ nhìn người tới, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Ngươi tới làm cái gì?"
Người đàn ông nói: "Đại muội, cầu xin ngươi cứu ta. Đại muội, bây giờ chỉ có ngươi mới cứu được ta."
"Cứu, muốn cứu thế nào?"
Người đàn ông vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi cho ta ba trăm lạng bạc, bệnh của ta có thể trị lành."
Thấy bà chủ không muốn để ý đến mình, người đàn ông túm tay áo nàng ta quỳ trên mặt đất: "Đại muội, ta không muốn chết, Đại muội, ngươi mau cứu ta đi!" Trừ cô muội muội này, không còn ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379367/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.