Chương trước
Chương sau
Về đến nhà, vào phòng khách, bật đèn sáng lên, Cảnh Lỗi đi lấy nước uống, Đô Đô ngồi ở trên ghế sa lon vẫn ôm khư khư cái hộp, nhìn xem a nhìn xem, nhìn như thế nào cũng không đủ, bàn tay béo sờ a sờ, như thế nào cũng không sờ đủ.
Trận bóng bắt đầu chiếu, Kỷ Sinh chiếm giữ TV lớn, nhìn không chuyển mắt.
Vệ Trác Lẫm ngồi nhàn nhã bên cạnh Kỷ Sinh, thuận tiện quan sát nhóc Đô Đô.
“Mở ra a, lại đây, anh Vệ giúp nhóc mở ra, sẽ không ăn trộm gì của nhóc đâu.”
Vệ Trác Lẫm vươn bàn tay to, Đô Đô đang rất lo lắng không biết có nên hay không giao cho hắn ta. Nhìn qua nhìn lại, cẩn thận xem xét Vệ Trác Lẫm, lại nhìn nhìn vào cái hộp một hồi, hai tay nhỏ bé mới quyết định đem cái hộp giao ra.
Nắp hộp được mở, bên trong có mười sáu viên chocolate được bọc giấy bạc sáng nhìn quả cầu. Lớn nhỏ đều đều, sắp xếp chỉnh tề, nhan sắc tối mê người, hương vị ngọt ngào. Đối với Đô Đô mà nói, hôm nay đào được một kho báu vô cùng lớn.
Đô Đô đem đầu to gần sát lại, thiếu chút nữa chạm vào chúng [viên chocolate], vươn tay mập mạp đến, cầm lên một viên, đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ bé, nhìn nó lăn lội trong đó, mắt to tràn đầy vui sướng. Liều ngay sau đó sẽ bỏ chúng vào miệng cảm thụ một chút.
Chưa kịp mở giấy bạc, Cảnh Lỗi đã đi tới, Đô Đô từ trong thế giới chocolate hồn nhiên bị đá văng ra ngoài, xém chút quên một điều quan trọng là anh hai vẫn còn bên cạnh. Cảnh Lỗi một phen ngăn chặn hành động của nhóc béo ú lại …
Lấy viên kẹo chocolate từ bàn tay nhỏ bé, anh hai đem giấy bạc lột sạch sẽ, giao lại cho Đô Đô, Đô Đô hưng phấn đến mức không lời nào có thể diễn tả hết được.
Cảnh Lỗi nhìn Đô Đô giữ chặt viên kẹo đến phát ngốc, ra lệnh tối trọng yếu, “Hôm nay ăn một viên, còn lại để ngày mai ăn tiếp.”
Sau đó đem nắp hộp đậy lại. Cho phép ăn một viên, đối với người nghiện như Đô Đô mà nói, đã là cực hạn rồi.
Đô Đô giống như mới vừa từ thế giới trong mơ bước ra, đưa đôi mắt to nhìn anh hai, ừ, hiển nhiên quả thực không tình nguyện, anh hai đã đem cái hộp trong cánh tay béo ú của nhóc đi rồi.
Cảnh Lỗi cầm cái hộp, suy tính nên để chỗ nào mới an toàn, đặt ở phòng khách sợ Đô Đô nhìn thấy nhớ thương, đành để ở nhà bếp vậy.
Đô Đô nhìn trong bàn tay trắng bóc có viên chocolate, chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra, rất nhanh liền cảm thấy hưng phấn. Đô Đô không chần chờ đưa liền viên chocolate lên miệng nhỏ.
“Đô Đô ăn ngon không?” Vệ Trác Lẫm buồn cười nhìn Đô Đô.
Đô Đô gật gật đầu nhỏ, quên mất phải trả lời như thế nào, ăn ngon, đương nhiên là ăn ngon a. Viên kẹo rất nhanh liền ăn xong, Đô Đô đứng một chỗ ngơ ngác liếm liếm đầu lưỡi, hận không được ăn tiếp nữa.
“Đô Đô mau lè lưỡi ra!” Vệ Trác Lẫm đứng bên cạnh thần sắc kích động.
Đô Đô ngây ngốc vươn đầu lưỡi hồng hồng, Vệ Trác Lẫm làm như thật nhìn nhìn, “Hoàn hảo, đầu lưỡi vẫn còn, Đô Đô cứ nhai nhai như vậy, xém chút ăn luôn cả cái lưỡi của mình!” Hắn nói chưa dứt lời, Đô Đô sợ tới mức lập tức đem đầu lưỡi lui trở về.
Cảnh Lỗi đi tới, bất mãn liếc Vệ Trác Lẫm một cái, đem Đô Đô ôm đến bên cạnh mình, “Đô Đô không được nghe hắn nói, uống nước đi.”
Mắt to xem xét, xem xét anh hai, “Anh hai, trả lại cho em, được không?” Đô Đô đứng trước mặt Cảnh Lỗi, hai cánh tay béo ú ôm đùi của anh hai, ngẩng đầu, mắt to trong vắt vô tội nhìn anh hai.
“Hôm nay ăn xong rồi, còn lại để ngày mai ăn.”
Anh hai nói không cho thì chắc chắn sẽ không cho, năn nỉ cũng vô dụng, khóc nháo lại càng vô dụng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô tràn đầy thất vọng, đành phải cầu mong cho ngày mai mau mau đến.
“Anh hai, ngày mai cho ăn, ngày mai cho ăn…” Đô Đô rầu rĩ thì thào lặp đi lặp lại, không biết là đang nhắc nhở anh hai hay đang thôi miên chính mình, không còn tinh thần.
“Ân!” Cảnh Lỗi đáp lời, “Đô Đô nghe lời, ngày mai liền cho ăn! Đến, uống nước!” Cảnh Lỗi an ủi Đô Đô, hạ thắt lưng bàn tay nâng ly nước, đút cho Đô Đô uống, Đô Đô không muốn uống, vẫn đang cố gắng làm cho hương vị chocolate lưu lại trong miệng một hồi lâu mà. Cảnh Lỗi ngồi xổm xuống, đưa ly nước thẳng đến miệng, Đô Đô tránh né, suy nghĩ một hồi, lại đưa cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn uống nước.
Vệ Trác Lẫm đứng bên cạnh nhìn bọn họ,một lớn một nhỏ này, Cảnh Lỗi khi nào trở thành vú em tình nguyện săn sóc đứa nhóc này?! Nghĩ muốn quấy rối nhưng cuối cùng đành từ bỏ, Kỷ Sinh vẫn chăm chăm vào TV, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ngẫm nghĩ so sánh, thật là…
Đúng chín giờ, lúc ở bên ngoài cảm thấy Đô Đô mệt rã rời, Cảnh Lỗi ngẫm nghĩ hẳn là nên cho nhóc đi ngủ sớm. Cảnh Lỗi mang Đô Đô đi tắm rửa. Trước khi tắm phải đánh răng, dưới sự giám sát của anh hai, Đô Đô không dám chà qua loa, bởi vì vừa mới ăn chocolate xong, nên Cảnh Lỗi lo lắng mở miệng Đô Đô ra nhìn thật kĩ, một hàng nhũ nha chỉnh tề, thịt non non, không còn hương vị của chocolate. Sau đó bắt đầu tắm rửa, vòi hoa sen xịt nước nhẹ nhàng vào thân hình béo mập của Đô Đô trơn trượt, Đô Đô tuy rằng béo, cái đầu lại quá nhỏ, thể tích bề mặt rộng lớn, cho nên anh hai tắm cho nhóc thật dễ dàng.
“Đô Đô đừng nhúc nhích, đứng tại đây chờ.” Đã quên lấy quần áo, Cảnh Lỗi liền đứng dậy chạy đi lấy.
Trong phòng tắm, lõa nam Đô Đô giẫm lên cái khăn đặt ở cửa chờ anh hai quay lại, âm thanh náo nhiệt từ phòng khách truyền tới, đây là tiếng nhạc gì, việc này đối với lỗ tai Đô Đô khá thính. Đô Đô nhiệt huyết bừng bừng, lắc lắc thân hình béo ú bỏ chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, trận bóng rổ đang chiếu quảng cáo, Kỷ Sinh cầm điều khiển đổi kênh, xem còn có tiết mục nào đặc sắc không, Vệ Trác Lẫm ngón tay thon dài đang lật xem một quyển tạp chí đặt tùy tiện trong phòng khách, liền trong tầm mắt, một thân ảnh trơn tru vọt tới chỗ bọn họ, hiện tại không có mảnh vải che thân.

Đô Đô thân thể trần truồng vọt tới phòng khách xem quảng cáo, hai người kia liền được chiêm ngưỡng nghệ thuật “nude” của tiểu lõa nam.
Thật sự là vừa trắng lại vừa mềm, làn da hảo tốt không chê được, làm cho người ta nghĩ muốn xoa bóp coi có phải là thật như vậy hay không, còn về phần thịt của Đô Đô, cánh tay ngắn ngủn phì phì cùng với đùi nhỏ nhỏ đầy thịt thịt, bụng nhỏ tròn tròn, tiến lên trước ngồi xuống, bộ ngực mềm mại, ngũ quan xinh xắn, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hình ảnh trong TV.
“Đáng yêu quá đi” Quay đầu lại nhìn Kỷ Sinh, “Chúng ta cũng phải sinh một đứa.” Vệ Trác Lẫm cười nói, liền gặp cái liếc mắt tóe lửa của người ngồi sau.
Phía sau lưng bị gì vậy, da thịt tuyết trắng có một dấu ấn thật to, nhìn thật mờ ám, ghê người, làm cho hai người bị líu lưỡi.
“Đô Đô, phía sau lưng nhóc tại sao bị như thế?”
“Anh hai đánh, đánh!”
“Anh hai nhóc đánh đập?!”
Đô Đô ừ gật gật đầu, đặt mông ngồi ở băng ghế nhỏ, ánh mắt chuyên tâm nhìn không chớp mắt vào TV.
“Trời ạ, Cảnh Lỗi như thế nào lại ra tay nặng như thế.” Chiếu theo trình độ như thế này, bé Đô Đô còn có thể sống được bao lâu?!!
“Trác Lẫm, anh xem, chúng ta có nên hay không báo cảnh sát….” Kỷ Sinh ngồi trên ghế sa-lon, thần sắc nghiêm trọng hỏi Vệ Trác Lẫm.

Cảnh lỗi cầm quần áo ra tới, chỉ thấy trong phòng khách hai người kia đang vây quanh đứa em trai nhỏ trần truồng nhìn không chuyển mắt, Đô Đô như thế nào lại bỏ chạy ra ngoài này?
Anh hai đi tới, vừa định lên tiếng, đã bị hai tầm mắt tóe lửa khiển trách.
“Tôi nói, Cảnh Lỗi a, cậu làm như thế cũng bày đặt làm anh hai người ta!… May mắn không phải ở Hoa Kì, bằng không chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn…”
“Cậu xuống tay quá nặng, đứa nhóc nhỏ như vậy …” Kỷ Sinh cũng hùa theo chỉ trích.
Cảnh Lỗi quét mắt nhìn bọn họ, lại nhìn đến dấu vết chưa phai phía sau lưng Đô Đô, “Không phải chuyện của hai người.” Tuy nói không phải cố ý, nhưng anh hai vẫn là chột dạ.
“Đô Đô mặc quần áo.” Đô Đô đứng lên, ánh mắt vẫn là không-ly-khai TV, Cảnh Lỗi tận lực che đi tầm mắt của nhóc, sau đó nhanh chóng mặc áo vào, lại mặc vào một quần lót nhỏ.
Ca khúc rất nhanh đã hát xong, Đô Đô vẫn còn muốn nghe lần nữa, nhưng đài truyền hình lại không phát.
“Hết rồi, đi ngủ.” Chín giờ, Cảnh Lỗi vươn một ngón tay thon dài ra, Đô Đô lấy tay nhỏ bé nắm lấy, miệng nói lầm bầm, không ai nghe hiểu được. Hai người lên lầu, bóng dáng một lớn một nhỏ.
“Khó trách có người nói, thời điểm nam nhân chăm sóc đứa nhỏ là thời điểm tình cảm nhất.” Vệ Trác Lẫm chậc chậc thở dài.“Em hoài nghi rằng người bằng hữu này của anh có khuynh hướng thích ngược đãi trẻ em!” Kỷ Sinh tức giận bất bình nói.

Trên giường, Đô Đô ôm một cái cẳng chân béo ú đầy thịt, trẻ nhỏ gân cốt thật sự mềm dẻo a, năm ngón chân ngắn ngủn phì phì thịt, một ngón ở bên miệng Đô Đô.
Vừa được đặt trên giường, theo thói quen Đô Đô vốn phải lấy món đồ chơi đặt ở đầu giường để chơi, nhưng bị anh hai ngăn cản, cố gắng làm cho nhóc ngủ, cho nên nhóc đành phải gặm gặm ngón chân cho đỡ buồn.
“Đô Đô, ngủ.” Cảnh Lổi lên giường nằm ôm Đô Đô.
“Đô Đô rất là thơm … Anh hai nếm thử, một chút” Đô Đô ôm chân, không mệt mỏi, cũng chưa muốn ngủ, ăn chocolate xong vẫn còn rất hưng phấn, muốn cùng anh hai chơi.
Đúng là rất thơm, mùi dầu gội cùng mùi hương sữa từ thân hình của Đô Đô.
Anh hai không có hứng thú với cái món “móng giò” của Đô Đô, đem tư thế gấu mèo của nhóc ôm đặt trên thân, sờ sờ vào dấu ấn phía sau, đã muốn phai nhạt rất nhiều, tại vì làn da tuyết trắng quá non, cho nên mới hiện rõ ràng như vậy.
“Đô Đô, còn đau không?” Cảnh Lỗi vuốt ve da thịt trơn tru phía sau lưng.
Cái miệng nhỏ nhắn ừ ừ, “Anh hai cho kẹo, cho kẹo sẽ không đau … Không cho liền đau…” Thân hình Đô Đô nghiêng nghiêng, bộ dạng nghiêm trọng nói.
Nghĩ đến thật tức! Cái gì tốt lại không học, lại học những thói xấu của Vệ Trác Lẫm, nói năng ngọt xớt, Cảnh Lỗi tại mông nhỏ tròn đánh một cái.
Đô Đô béo ú ánh mắt rưng rưng, khóc “ô ô” ngồi dậy, nhóc giả khóc như thế này làm sao qua mặt được anh hai, Cảnh Lỗi chọt vào dưới cánh tay mập của nhóc, Đô Đô cái miệng nhỏ nhắn liền cạc cạc cười rộ lên, Cảnh Lỗi lấy tay chọt lét cái bụng nhỏ hai cái, lập tức Đô Đô lắc lắc cái thân hình béo ú khiến cho xung quanh loạn lên, cười khanh khách lên, lộ ra cái răng trắng cùng nướu non hồng.
“Nhéo lỗ tai, nhéo lỗ tai Đô Đô…” Đô Đô nghĩ muốn cùng chơi với anh hai, lại sợ bị anh hai chọt lét, nhanh hướng anh hai cung cấp phương pháp trừng trị khác.
Đô Đô ở đâu thịt cũng nhiều, lỗ tai xinh đẹp cũng không ngoại lệ, mềm, tròn tròn, hình dáng rõ ràng, thùy châu đầy đặn, Cảnh Lỗi bật cười, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười hiếm thấy, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai Đô Đô, Đô Đô đầu to không dám động, cạc cạc cười, thịt trong ngực nhỏ phập phồng, hai cánh tay béo ú cùng một cái chân đầy thịt hướng anh hai mà sờ qua sờ lại… Hai người chơi trong chốc lát, Đô Đô vẫn là chưa muốn ngủ.

“Đô Đô ngủ.” Nhìn xem thời gian, anh hai giữ cố định thân thể của Đô Đô.
Đắp cho nhóc cái chăn nhỏ, Cảnh Lỗi vỗ vỗ ngực Đô Đô, vỗ trong chốc lát, Đô Đô đem mắt to chờ mong nhìn anh hai, tinh thần còn mười phần hưng phấn.
“Nhắm con mắt lại.” Anh hai hạ lệnh, Đô Đô nghe lời nhắm lại mắt to, nằm im lặng như búp bê, chỉ khi nghe đến tiếng thở nhẹ nhàng, Cảnh Lỗi mới yên tâm, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Hì hì, anh hai đi rồi! Đô Đô mở mắt to, ở trên giường nằm một hồi lâu, anh hai vẫn không quay trở lại, lúc này mới có chút can đảm, cọ cọ thân mình tròn vo, lắc lắc mông nhỏ, chân giẫm lên chiếc dép lê bé xíu của mình, bước xuống giường.
Cửa không có khóa, cũng không có hảo đóng chắc, một ngón tay mập mạp nhỏ bé nhẹ nhàng đưa ra ngoài cánh cứa, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra, mắt to nhìn qua nhìn lại, xem xét một hồi, không nhìn thấy bóng dáng của anh hai, hì hì, tự do rồiCảnh Lỗi chính là đang ở phòng tắm giặt quần áo, y phục của hắn, cùng với quần lót của Đô Đô, anh hai trở thành bảo mẫu, thân hình cao lớn đứng ở đó, khóa cánh cửa phòng giặt quần áo…
Phòng khách chỉ có Vệ Trác Lẫm cùng Kỷ sinh hai người, dù sao cũng không có mặt chủ nhân, có thể hưởng thụ thế giới riêng của hai người, nhưng là, rất nhanh một bóng đèn nhỏ xuất hiện.
Anh hai vừa vào phòng tắm không bao lâu, quả cầu Đô Đô liền lắc lắc mông đi xuống lầu, “Em và các anh cùng chơi, Đô Đô theo các anh chơi, được không?”
Đứng ở bậc thang cuối, Đô Đô cánh tay mập mạp, lắc lắc thân hình đầy đặn, biểu tình hưng phấn tràn ngập chờ mong nói. Áo nhỏ đem quần lót che lại, chỉ lộ ra hai cái tay mập cùng hai cái chân cũng mập, giống như có cảm giác đang mặc váy.
Tốt, Vệ Trác Lẫm cười tủm tỉm nhìn bé Đô Đô. Nhưng phải nhắc nhở nhóc một chút.
“Không tốt! Nhóc không phải đi ngủ sao?”
Bị cự tuyệt, Đô Đô cũng không giận, biểu tình có chút đáng thương, “Ân … Đô Đô ngủ không được, Đô Đô muốn cùng chơi với các anh, được không?” Mắt to đen bóng, có chút tội nghiệp, hai cánh tay vịn cầu thang.
“Ha hả, anh Vệ chỉ lừa nhóc thôi. Đô Đô lại đây ngồi.” Vệ Trác Lẫm đứng dậy tiến lên ôm quả cầu, em trai này của Cảnh Lỗi thật đúng là làm người ta không khỏi thương yêu.
Kỷ Sinh mở TV cũng không thèm coi, đi theo Đô Đô cùng ngồi trên ghế sa-lon.
“Đô Đô, anh hai nhóc thường đánh nhóc không?” Kỷ Sinh lo lắng hỏi han.
Đô Đô lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, mông nhỏ vừa mới bị đánh một cái mà.
“Anh hai nhóc thật lợi hại?” Cố gắng hỏi thêm để biết rõ sự thật.
Đô Đô gật gật đầu to. Anh hai thật sự rất lợi hại, Đô Đô chỉ sợ một mình anh hai.
“Anh hai, Anh hai, không nghe lời, không nghe lời liền răng rắc!” Dùng giọng nói nhỏ xíu, hai chữ “răng rắc” nghe thật hữu lực.
Giết?!!” Thanh âm kinh ngạc, phản xạ có điều kiện liền liên tưởng.
“Thiến?!!!” Ngữ điệu khoa trương, tâm một trận bất an.
Đô Đô mở mắt to, mờ mịt nhìn bọn họ, cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn thì thầm, “Tiếng khóa tủ bánh………”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.