Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói: "Ta biết, ta sẽ xử lý cho hắn."
Điệp Y nắm chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên không buông, dùng sức kéo hắn ra đằng sau lạnh lùng nói: "Không phải hắn có bệnh, mà là đám thi thể không được xử lý này, sẽ sinh ra bệnh truyền nhiễm" Thấy Cổ Hạo Nhiên không hiểu lắm về bệnh truyền nhiễm này, Điệp Y nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng nghĩ ra một từ thông dụng: "Chính là bệnh dịch."
Cổ Hạo Nhiên liền kinh ngạc nói: "Sao thế được?" Cổ Hạo Nhiên biết sự đáng sợ của bệnh dịch, tuy chưa từng thấy qua nhưng chỉ nghe danh, đã có thể sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Điệp Y nhìn cảnh người chết người sống cùng tồn tại sinh hoạt, nghĩ xem nên giải thích như thế nào với Cổ Hạo Nhiên, Lâm Dã bên cạnh chau mày nói: "Dịch chảy ra từ thi thể có độc, bây giờ truyền qua người sống, nếu cứ như vậy sẽ thật như phu nhân đã nói, bạo phát dịch bệnh đại quy mô điều này còn đáng sợ hơn những thứ khác."
Hồng Tịnh bên cạnh vẻ mặt bất nhẫn nghe Điệp Y và Lâm Dã nói vậy, bất giác kinh ngạc nói: "Khó trách sao họ không đưa tay tới, thì ra là biết có độc, nhưng khoảng cách gần như vậy nếu thật sự bạo phát dịch bệnh họ sao có thể may mắn thoát được chứ?"
Lâm Dã lắc đầu nói: "Không thể may mắn thoát được." Tuy bên trong nạn dân có một số người lớn tuổi dựa vào kinh nghiệm và nghe nói qua, biết hỗn tạp cùng một chỗ như vậy sẽ có hại, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-dieu-phu/1612055/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.