Nước bắn lên mặt làm Điệp Y nhòe mắt, tiếng sóng gào nhức óc âm vang khắp bốn bề. Mắt nàng không còn nhìn thấy gì, tai nàng không còn nghe rõ bất kì thứ gì nữa, chỉ còn biết bấu víu vào một giọng nói vững vàng, trầm, ấm theo sát bên: “Không phải sợ, còn có ta.”
Sáu tiếng không thể đơn giản hơn lại khơi gợi những cảm xúc lạ lùng đến ngỡ ngàng trong lòng Điệp Y, nàng bình tĩnh nhìn Cổ Hạo Nhiên, sắc mặt Cổ Hạo Nhiên tái nhợt, gương mặt tuấn tú tuyệt mĩ vì mất quá nhiều máu mà mất đi vẻ sáng sủa thường ngày, duy có đôi mắt vẫn vĩnh viễn trong trẻo, toát lên thần thái khiến người ta vừa nhìn đã thấy an tâm, ẩn chứa một lòng kiên định khiến người khác ái mộ, tin tưởng.
Điệp Y ngửa đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, có cái gì đó trong nàng vừa sụp đổ, không còn lạnh nữa, dường như có một tia ấm áp len lỏi vào tim, nàng cảm nhận được sự nồng ấm mà nó mang lại. Cảm giác khi tiếp xúc với bàn tay lạnh tê tái, dính đầy máu kia không phải là cảm giác lạnh lẽo, mà là cảm giác có thể nương tựa được, thật thần kì, giữa giờ phút sinh tử, hắn không vứt bỏ nàng. Điệp Y bỗng giật mình, khóe miệng nhếch lên, tuy quanh nàng là cái lạnh căm căm của nước, nhưng bên trong đã nhen lên cái ấm áp của người.
“Điệp Y, ngươi thế nào rồi? Không sao chứ?” Bị sóng tạt vào mặt không mở được mắt, Cổ Hạo Nhiên quay sang hỏi Điệp Y mà mắt vẫn nhắm tịt.
Điệp Y thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-dieu-phu/1612002/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.