Chương trước
Chương sau
Edit: Cesia
*****
Cổ Hạo Nhiên không khỏi gắp lên miếng thịt bò bị cắn khi nãy, giơ lên nhìn kỹ, đứng bên cạnh chưởng quầy thấy thế đi tới hỏi, “Thế nào? Khách quan cảm thấy có chỗ nào không hợp khẩu vị sao?”
Cổ Hạo Nhiên nhìn không ra miếng thịt bò có vấn đề gì, không khỏi lắc đầu nói, “Không có gì, chỉ cảm thấy mùi vị không được ngon lắm.”
Chưởng quầy chiếu cố cười híp mắt nói, “Nơi hẻo lánh này thức ăn dĩ nhiên kém hơn so với mỹ vị ở thành trấn lớn, khách quan tạm chấp nhận ăn đi, đúng rồi, nhìn sắc trời cũng mau tối, ra khỏi bản trấn chung quanh trăm dặm đều không có bóng người, khách quan hôm nay muốn mấy gian phòng, tôi bảo tiểu nhị chuẩn bị sẵn cho khách quan, nghỉ ngơi tốt cũng tốt lên đường.”
Phong hơi hơi kinh ngạc nói, “Tôi nhớ rõ tiền phương chính là Hoa Châu, sao lại nói trăm dặm chung quanh không có bóng người?”
Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười nói, “Ha ha, khách quan khẳng định là đi sai lộ, nếu đi quan đạo tất nhiên là một đường náo nhiệt, nhưng đi sơn đạo lại phải vòng khá xa.” Gặp mấy người đều nhìn hắn, chưởng quầy chiếu cố nói tiếp, “Các vị khách quan khẳng định chưa từng đi qua đường này, tôi nghĩ các vị khách quan chắc là từ Lê Châu tới, hơn phân nửa là từ chỗ ngã ba đã đi nhầm đường, hai con đường nhìn không khác biệt lắm, nhưng quan đạo thì đi thẳng đến Hoa Châu, đại khái khoảng bốn năm ngày lộ trình thì đến, nhưng sơn đạo lại phải tha một vòng lớn, chỉ sợ hơn mười ngày mới có thể đến Hoa Châu, ngoại trừ Nha Hổ trấn của chúng tôi thật sự không có địa phương nào có người ở.”
Chưởng quầy vừa dứt lời, Minh Thanh lập tức khóc thét nói, “Giờ thì hay lắm, thông minh bị thông minh lầm, giờ chẳng phải chờ chúng ta đến Hoa Châu, nơi đó đã sớm giăng sẵn thiên la địa võng, ông trời ơi, hy vọng lão gia tử không nghĩ tới chúng ta sẽ đi Hoa Châu.” Nhóm Phong mấy người cũng hai mặt nhìn nhau, cả đám miệng đều cười khổ, cái này thì hay rồi, không quen lộ chịu thiệt, vụ mua bán này thật đúng là lỗ to.
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nhìn Băng Kỳ, Băng Kỳ hiếm thấy được xấu hổ cười cười, thật mất mặt, không gì làm không được Nguyệt đường phó chủ, có bao giờ ném mình nơi đầu sóng ngọn gió, sơn đạo, sơn đạo, Thánh Thiên vương triều xem ra vẫn còn có rất nhiều nơi Nguyệt đường không biết, thí dụ như con đường hoang vu này, trên bản đồ cũng không có, ai biết hôm nay làm cho ngay cả được xưng là thiên chi kiêu tử (con cưng của lão thiên gia) cũng mất hết mặt mũi.
Chưởng quầy gặp tất cả mọi người sắc mặt đều không vui nhìn nhau, không khỏi nói nhỏ, “Các vị khách quan muốn mấy gian phòng?”
Cổ Hạo Nhiên lắc đầu đang muốn nói không cần, ngủ ở trong khách phòng đơn sơ không bằng ngủ trên xe ngựa của mình thoải mái hơn nhiều, huống chi có thể đi sớm được chút nào hay chút đó, làm gì đi lãng phí thời gian ở đây, Điệp Y đột nhiên mở miệng nói, “Chuẩn bị bốn gian.”
Cổ Hạo Nhiên không khỏi kinh ngạc nhìn Điệp Y, lại không mở miệng phản bác, chưởng quầy có vẻ ngoài thành thật kia nghe vậy cười híp mắt, gật đầu lui xuống.
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nhìn Điệp Y nói, “Tại sao muốn trụ lại?”
Điệp Y thản nhiên nói, “Trễ một ngày hay trễ hai ngày đều không có gì khác biệt.”
Băng Kỳ lúc này cũng gật đầu nói, “Đúng đó, nếu đã chậm, chi bằng chúng ta cứ chuẩn bị cho tốt để đối diện khả năng cục diện sẽ xảy ra, nghỉ ngơi một đêm cũng tốt, chúng ta có thể bố trí một chút.”
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe liền biết Băng Kỳ muốn liên lạc với người trong Nguyệt đường, lập tức gật đầu, phái nhiều người một chút đi trước dọn sạch chướng ngại, dù sao cũng tốt hơn so với chính mình mơ hồ tự đâm đầu vào. Nhìn thấy nhóm người của Minh Thanh vừa gọi thêm mười cân thịt bò, nhưng tốc độ ăn cũng đã chậm lại, Cổ Hạo Nhiên cũng cầm đũa gắp một miếng, cho dù có khó ăn cũng không thể để bụng rỗng được. Liếc mắt thấy Điệp Y vẫn bất động, không khỏi nhíu mày đem miếng thịt bò đã gắp bỏ vào bát của Điệp Y nói, “Ăn.”
Điệp Y lạnh lùng nói, “Ta không có hứng thú đối với thứ này.”
Cổ Hạo Nhiên không khỏi khiêu khích nói, “Không thích ăn thịt bò? Ta còn tưởng ngươi cái gì đều ăn.”
Điệp Y hơi quay đầu, khẽ nhếch càng dưới lên hướng Cổ Hạo Nhiên mỉm cười tràn ngập thị huyết nói, “Không, thịt gì ta cũng đều thích, trừ bỏ một thứ.”
Cổ Hạo Nhiên bắt gặp nụ cười quái dị trên mặt Điệp Y, truy vấn, “Trừ bỏ cái gì?”
Khóe miệng của Điệp Y gợi lên một cái chuẩn mực tươi cười, trong mắt lại lạnh đến dọa người, nhẹ nhàng kéo đầu của Cổ Hạo Nhiên lại, ghé vào lỗ tai hắn chậm rãi phun ra hai chữ, “Thịt người.”
Thanh âm thanh lãnh ầm vang bên tai của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoảng sợ quay đầu nhìn Điệp Y, Điệp Y cười lạnh dùng chiếc đũa gạt miếng thịt bò trong bát, màu sắc hồng nhuận, vết cắt trong suốt, xem ra công phu đao tốt lắm.
Cổ Hạo Nhiên nửa ngày mới có thể tìm về giọng nói của mình, khó tin nói, “Ngươi là nói….” Còn chưa kịp nói hết câu đã bị khủy tay của Điệp Y thúc một cái nuốt trở về, thanh âm thanh lãnh của Điệp Y chậm rãi vang lên, “Thịt bò, thịt dê, thịt thỏ, mỗi loại đều bất đồng, hương vị không giống, đường vân lại càng không giống, rất dễ dàng phân rõ.”
Cổ Hạo Nhiên gặp nhóm người của Minh Thanh vẫn đang ăn hết miếng này đến miếng khác, trong lòng không khỏi vừa ghê tởm vừa khiếp sợ nói, “Ngươi làm sao nhận thức được?”
Điệp Y lạnh lùng nói, “Học qua.” Một sát thủ cao cấp, toàn bộ cấu tạo cơ thể con người đều phải nghiên cứu thấu triệt, ở thời điểm không có vũ khí hiện đại, phải biết thế nào dùng tối thiểu động tác cho đối phương một kích trí mạng, cho nên ngoại trừ bác sĩ không có ai so với sát thủ càng hiểu rõ chi tiết cơ thể con người, cũng không có ai so với sát thủ càng hiểu được nó yếu ớt đến nhường nào.
Cổ Hạo Nhiên hít sâu vài cái áp chế trong lòng khiếp sợ, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc, lạnh lùng quét mắt ra chung quanh, sắc mặt kiềm nén bất động nói với nhóm Phong, “Đừng ăn nữa, sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường.” Dứt lời mặc kệ đám người Minh Thanh phản ứng, kéo Điệp Y bước đi, vẫn luôn đứng ở một bên chưởng quầy ánh mắt nhạy bén, sớm đã biết mấy người này lấy Cổ Hạo Nhiên vì chủ, bày ra khuôn mặt tươi cười đi trước dẫn đường, Băng Kỳ và Phong liếc nhau, mọi người đều đồng loạt buông đũa đi theo Cổ Hạo Nhiên.
Từ tiền viện đến hậu viện, Điệp Y cùng Cổ Hạo Nhiên lơ đãng đã muốn đem những thứ nên thu, thu vào trong mắt, ngay cả những thứ không nên thu cũng đã thu vào.
Bị Cổ Hạo Nhiên đuổi trở về phòng, Minh Thanh nhìn nhóm Phong nói, “Trời còn chưa tối nghỉ ngơi cái gì? Hơn nữa thiếu gia cùng thiếu phu nhân quan hệ khi nào tốt vậy? Cư nhiên ngủ chung một phòng?”
Mấy người khác đều trầm mặc một lúc lâu không có trả lời, Hành ngược lại khẽ nhíu mày nói, “Mọi người có chú ý đến ánh mắt của thiếu gia không? Rất lạnh.”
Phong có chút suy nghĩ nói, “Không chỉ có lạnh, hơn nữa vừa rồi nhìn chúng ta, ánh mắt tương đương bất thường, ghê tởm? Thương tiếc? Vui sướng khi người gặp họa? Cảm giác không thể nói rõ.”
Một bên Linh thận trọng gật đầu nói, “Là rợn cả tóc gáy, tôi cảm giác lúc thiếu gia nhìn chằm chằm thịt bò làm cho cả lưng của tôi đều ứa ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn không dám ăn tiếp.”
Nãy giờ vẫn không lên tiếng Liễu đột nhiên nói, “Lời nói của thiếu phu nhân nhất định là có nguyên nhân, nàng nhất định là gợi ý gì đó cho chúng ta, tựa như lần trước, tôi cảm thấy thiếu phu nhân sẽ không nói những lời chẳng đâu vào đâu, nhưng mà rốt cuộc là có ý tứ gì? Chúng ta làm sao mới có thể làm tốt vai trò hậu vệ?”
Phong nghe thấy không khỏi quay đầu nhìn về phía Băng Kỳ, Băng Kỳ khẽ nhíu mày nói, “Tối hôm nay cẩn thận một chút, không khí nơi này khá kỳ quặc, bất quá nếu Nguyệt chủ và thiếu gia muốn lưu lại, tất nhiên là bọn họ có cân nhắc, chúng ta cứ làm theo là được, cẩn thận trên hết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.