Chương trước
Chương sau
Bữa tối ở Đường gia.

“Gì? Ca, anh không lầm chứ?” Tư Nam trừng Đường Tư Viễn “Tuy rằng A Kim lâu rồi chưa làm chuyện đó, nhưng mà làm vậy hình như không được tốt lắm!” A Kim lúc nào cũng dính lấy mình, chưa từng thấy nó có hứng thú với cẩu cẩu cái nào khác.– Tư Nam bị suy nghĩ của mình làm cho bất an, cậu liếc nhìn cẩu cẩu đang vùi đầu ăn mỹ thực. Mỗi lần tắm, ánh mắt của A Kim nhìn mình……

“Anh cũng không muốn! Nhưng mà Thiên Thiên đã hạ mình năn nỉ anh, vậy thì từ chối hình như cũng không tốt đâu” Đường tư Viễn cũng nhìn về phía A Kim, nó đang làm bộ bình tĩnh sao? Nó nhất định là hiểu được mình đang nói cái gì.

“Đến lúc đó A Kim cũng không dùng sức được đâu!” Đường Chính Sâm nói tiếp “Tư Nam, con có thể hay không đừng bảo hộ A Kim quá độ như thế? Tuy rằng nó đang ngồi ở vị trí vợ tương lai của con, nhưng con cũng không thể lấy nó làm vợ đâu!”

“Ba, ba đang nói cái gì vậy?” Mặt Tư Nam đều đã đỏ lên, A Kim, vợ tương lai, trong đầu cậu tựa hồ có cái ý niệm kỳ quái đang lần lượt thay đổi hiện lên.

“Gâu!” [Tôi là chồng của em ấy!] Trần thuật một câu tự mình hiểu, sau đó tiếp tục chiến đấu cùng đồ ăn, Đường Tư Viễn, cậu đừng nghĩ là tôi nhìn không ra cậu đang thử tôi, hừ hừ.

“Tư Viễn, đồng nghiệp của con sẽ đến đây bao nhiêu người?” Mẹ Đường hỏi.

“Chắc cũng cỡ mười mấy người!” Đường Tư Viễn trả lời.

“Đúng rồi! Hôm nay Phong Lân, nga, Uông tổng nói anh ấy cũng muốn đến!” Tư Nam đứng lên, báo danh tên của Uông đại nhân.

“Uông tổng cũng muốn đến?” Đường Chính Sâm trừng lớn hai mắt, mặc dù nói vậy nhưng cũng không có trừng lớn lắm “Không phải con nói đại đa số thời gian Uông tổng đều hôn mê sao?”

“Ân! Nhưng là anh ấy bảo cho dù hôn mê cũng muốn đến.” Tư Nam lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nghĩ đến cái tên kia chân chó nói với mình “Tư Nam, em là tốt nhất!” Thật là bất lực mà. (Chân chó: Nịnh nọt)

“Hôn mê mà vẫn muốn đến?” Đường Tư Viễn nhăn mặt nhíu mày “Chúng ta có lực hấp dẫn lớn đến vậy sao? Hay là vị đồng nghiệp nào đó có lực hấp dẫn với Uông tổng đây?”

“Gâu!” [Đương nhiên là Tư Nam rồi!] Cẩu cẩu sau khi ăn no ngẩng mặt lên, dùng móng vuốt lay lay cánh tay Tư Nam.

“Ai, ăn gì mà dính đầy mặt thế này?” Tư Nam lấy khăn giấy giúp A Kim lau mặt.

“Gâu gâu ẳng!” [Tại vì anh chưa quen với việc dùng miệng ăn như thế này!] Bất quá, có em lau mặt cho anh, anh sẽ tình nguyện ăn đến dính đầy mặt.

Đường Tư Viễn nhìn bộ dáng A Kim hưởng thụ như vậy, lại có tâm muốn đùa nó:“A Kim, cuối tuần này tao giới thiệu bạn gái cho mày, được không?”

“Ca……” Tư Nam liếc ca ca một cái.

“Ẳng, gâu gâu!” [Không cần, tôi chỉ cần một mình Tư Nam thôi!] Tựa đầu vào bả vai Tư Nam, cũng cho Đường Tư Viễn một ánh mắt cảnh cáo.

“A Kim, mày không thể là lão bà của Tư Nam đâu!” Đường Tư Viễn biểu tình nghiêm túc nói với A Kim “Bởi vì mày là đực đó!”

“Gâu gâu!” [Đã nói tôi là chồng của em ấy mà!]

“Tư Viễn, con thật nhàm chán!” Mẹ Đường mắt trợn trắng, con lớn sao lại thích cùng A Kim đấu khẩu thế này, tuy rằng A Kim hay có hành vi phi thường cổ quái, nhưng bất quá nó cũng chỉ là cẩu cẩu bình thường thôi!

“Ha ha, A Kim hiểu con đang nói gì mà!” Đường Tư Viễn tiếp tục cúi đầu ăn.

Tư Nam cũng cúi đầu, A Kim đương nhiên không thể làm vợ của mình, nó chỉ là cẩu cẩu thôi mà, nhưng nếu là Uông Phong Lân thì sao? Mọi người sẽ chấp nhận cho mình yêu một nam nhân sao? Khoan đã, đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tư Nam, cậu cúi đầu nhìn A Kim, không thể nào? Chẳng lẽ……. Một tia cười quỷ dị hiện lên hai má Tư Nam.

Trở lại phòng của Tư Nam, đại cẩu cẩu A Kim vẻ mặt nghiêm trọng nằm lên trên giường, nằm sấp duỗi thân thẳng. Vốn tưởng rằng Tư Nam sẽ giống như hằng ngày ngồi đọc sách hay xem tài liệu gì đó, không nghĩ tới Tư Nam lại ngồi xuống giường, vỗ vỗ móng vuốt A Kim, ý bảo hắn nằm xích qua một chút. A Kim liền xê dịch qua bên cạnh, Tư Nam ngã lên giường.

“Gâu?” [Em nằm xuống làm gì vậy?]

“A Kim……” Tư Nam cũng không có nhìn nó, hai tay gối lên đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà “Kỳ thật, mày không phải A Kim, đúng không?”

“Ẳng?” [Gì?]

“Mày nói cái gì tao nghe không hiểu!”  Tư Nam tiếp tục nhìn trần nhà “Nhưng mà, tao nghĩ, lần trước khi mày tỉnh lại thì tao đã không hiểu mày nói hay muốn cái gì.”

“Gâu?” [Em biết sao?] Không thể nào? Tư Nam làm sao có khả năng biết được?

“Anh nghĩ em rất ngu ngốc sao?” Tư Nam liếc mắt nhìn A Kim đang trong bộ dáng kinh ngạc “Anh muốn em tin chuyện, anh còn nhớ cuộc gặp gỡ của chúng ta mấy năm trước sao? Em mới không ngu ngốc như thế!”

“Ô ~”

“Em cũng không tin, chúng ta chỉ mới ở với nhau vài giờ, anh liền yêu em!” Tư Nam cười lạnh một tiếng “Từ hôm nay trở đi, em sẽ không tắm cùng anh nữa!”

“Gâu gâu!” [Không cần như vậy mà!] Sao như vậy được? Vậy thì mình không thể ăn đậu hủ non mềm của em ấy, nhân sinh sẽ mất hết lạc thú a! Không, là cẩu sinh mới đúng!

“Hừ……” Tư Nam trừng hắn “Thừa nhận rồi?”

Gật đầu, chỉ cần em đừng giận nữa, cũng đừng không tắm cho anh, anh cái gì cũng sẽ thừa nhận! Cọ cọ đầu vào lòng Tư Nam.

Tư Nam bĩu môi: “Sắc lang, không cần cọ nữa! Còn tưởng rằng anh sinh bệnh mới chảy máu mũi, ai ngờ lại là cái nguyên nhân ‘kia’!”

“Ẳng……” Làm nũng, làm nũng! Ai bảo em dụ người phạm tội như vậy!

“Ngày mai, tốt nhất là anh nên nói rõ chân tướng cho em biết, bằng không anh vĩnh viễn đừng mong tắm cùng em!” Điểm mũi A Kim một cái, Tư Nam lạnh lùng nghiêm mặt.

Gật đầu thật mạnh, anh sẽ nói hết, anh cái gì cũng đều thừa nhận hết, đừng không tắm cùng anh, được không? Ánh mắt đáng thương cầu xin nhìn Tư Nam.

Tư Nam lật người, đưa lưng về phía A Kim, không muốn bị hắn nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của mình, cư nhiên bị mình đoán đúng rồi! Thật sự là không thể tưởng tượng được! Bất quá, mọi chuyện đã được sáng tỏ. Vốn là mình chỉ muốn thử A Kim một chút thôi. Nếu như nó nghe không hiểu thì coi như không có chuyện gì phải lo lắng, mình còn nghĩ là do bản thân quá đa nghi, ai ngờ lại là sự thật. Vì vậy liền cảm thấy A Kim và Uông Phong Lân khi tỉnh lại chưa từng xuất hiện cùng lúc, cũng không phải là do mình nghi ngờ bậy bạ! Hơn nữa, có một sự thật chính là, tình yêu của mình không phải là dành cho Uông Phong Lân mà là dành cho A Kim! Tuy rằng chuyện này rất hoang đường, nhưng cũng rất là thú vị!

“Gâu……” [Em vẫn còn sinh khí sao?] Móng vuốt cẩu ở sau lưng Tư Nam nhẹ nhàng khều khều.

“Đừng khều nữa.” Âm thanh Tư Nam có chút lạnh lùng, nhưng mà cậu cũng không sinh khí, mà là cố gắng nhịn cười, vừa nghĩ đến Uông Phong Lân cao cao tại thượng kia lại bị nhốt vào thể xác của A Kim, làm ra bộ dáng đáng thương làm nũng với mình, thật sự là rất mắc cười nga.

“Gâu……” [Đừng sinh khí nữa mà!] Làm sao bây giờ? Tư Nam thực sự sinh khí rồi! Em ấy nhất đinh là sẽ không tha thứ cho mình, Tư Nam mất hứng vì mình lừa em ấy. Uông Phong Lân rầu rĩ nghĩ, làm thế nào để bảo bối không còn giận nữa đây?

Cảm giác được vuốt cẩu cẩu đang để trên vai mình lay nhẹ, Tư Nam liền nằm sấp xuống, đem mặt chôn trong gối, để tránh cười ra tiếng. Thật muốn biết cái người đang đang ở trong thân thể A Kim sẽ làm gì tiếp theo đây?!

“Gâu gâu!” [Đừng chôn đầu vào gối nữa mà!] Dùng đầu của mình củng củng đầu Tư Nam, ai, lúc này lại không thể nào nói chuyện để an ủi em ấy, phải làm gì đây? Cẩu cẩu A Kim sầu đời, suy nghĩ đến bạc tóc.

“Gâu!” [Tiểu Nam, tha thứ cho anh đi!] Đầu vẫn tiếp tục củng củng cái đầu đang chôn dưới gối, cái lưỡi liếm liếm mặt Tư Nam.

“Ô, đừng liếm!” Tư Nam đẩy miệng A Kim ra, xoay người ngồi dậy.

“Gâu!” [Xin em đó, đừng giận nữa!] Uông Phong Lân nhanh chóng chui vào lòng Tư Nam, ánh mắt vô tội nhìn vẻ mặt người yêu đang mất hứng, chỉ cần em không tức giận, muốn anh làm cái gì cũng được hết.

“Đừng giả bộ tội nghiệp!” Tư Nam điểm mũi hắn một cái “Hôm nay anh tự mình tắm rửa đi!”

“Ô ~” [Được rồi!]

“Còn có, buổi tối ra ngoài cống ngủ đi, không cần chiếm giường của em!” Mình làm vậy có quá phận không nhỉ? Tư Nam nhìn biểu tình của cẩu cẩu trước mặt.

“Ô ô……” [Không cần, không cần mà!] Hắn liều mạng lắc đầu, Tư Nam, không cần đối xử với anh như vậy!

“Hừ, mau đi xuống! Bây giờ em muốn ra ngoài sân một chút!” Người này giả bộ đáng thượng thật là giỏi, Tư Nam nghĩ, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

“Gâu!” [Anh cùng đi với em!] A Kim nhảy xuống, nhìn thấy Tư Nam nở nụ cười “Gâu gâu?” [Em hết giận rồi?]

Tư Nam cười xoa xoa đầu A Kim: “Đi thôi!” Tuy rằng mọi chuyện xảy ra có chút thái quá, nhưng mà đấy lại là người mình thích, bất luận anh ấy có biến thành cái gì, cũng là chuyện rất đáng cao hứng.

Được tâm can bảo bối âu yếm hôn nhẹ, đại cẩu của chúng ta lập tức lộ ra biểu tình thõa mãn, lẽo đẽo theo bảo bối xuống lầu.

Sáng sớm, Thước Nhã đã thấy A Kim và Tư Nam từ trong thang máy bước ra, A Kim không giống như mỗi ngày ngồi một chỗ chờ cà phê, mà lại tiến vào văn phòng tổng tài. Ba phút sau, Phan Già ngáp một cái đi ra ngoài, gõ của phòng Tư Nam:“Tư Nam, tổng giám đốc tỉnh, muốn gặp cậu.” Tiếp tục ngáp.

“Nga.” Tư Nam không biểu tình đi vào phòng tổng giám đốc.

“Hôm nay thật lạ, cư nhiên lại tỉnh sớm như vậy.” Phan già tiếp tục ngáp, liếc nhìn Thước Nhã “Chị Thước Nhã, chị ăn sáng chưa?”

Thước Nhã gật gật đầu: “Ăn rồi, cô còn chưa ăn?”

“Phải nga!” Phan Già nhìn văn phòng tổng tài một chút “Tôi đi ăn đây, chị giúp tôi trông chừng bên trong được chứ?”

Thước Nhã gật gật đầu, nhìn Phan Già đi vào thang máy, ánh mắt lại nhìn vào căn phòng kia, có Tư Nam bên cạnh, chắc là không cần trông chừng đâu nhỉ!?

Trong phòng nghỉ.

“Chỉ như vậy?” Nghe xong lời giải thích của người nào đó đang vô cùng khẩn trương, Tư Nam thả lỏng khuôn mặt, thản nhiên hỏi.

“Chỉ có như vậy thôi! Anh thề, anh không có lừa em!” Uông Phong Lân giơ tay xin thề “Vậy hôm nay có thể tắm cho anh không?” Ngày hôm qua tự mình tắm đúng là điều bất hạnh mà, hơn nữa còn bị đá xuống giường, phải nằm ngủ ở một góc, em ấy cũng không thèm đến sờ sờ. Hảo khổ sở!

“Em còn rất nhiều công việc cần phải làm, em ra ngoài trước.” Tư Nam không có trả lời hắn mà chỉ đứng lên.

“Sao lại như vậy a?” Uông Phong Lân  một phen giữ chặt lấy tay Tư Nam “Anh thực sự không muốn giấu em, dù sao việc này rất hoang đường, anh sợ nói ra em không thể chấp nhận được.”

“Anh nói xong rồi?” Tư Nam quay đầu nhìn hắn.

“Ân!” Lạ quá, tại sao Tư Nam lại không có biểu tình gì, chẳng lẽ không tin mình?

“Em phải ra ngoài làm việc!” Tư Nam nhìn Uông Phong Lân đang giữ chặt tay mình.

“Tư Nam” Đô miệng làm nũng “Không cần như vậy mà! Anh thề, những điều anh nói đều là sự thật! Còn có một cọng lông chim thiên sứ ở dưới đầu giường của em, còn một cọng anh giấu ở chỗ bí mật.”

“Em biết rồi.” Tư Nam vuốt ve tay hắn, tuy rằng trong lòng thật sự cao hứng vì người trước mắt khẩn trương vì mình, nhưng lại không muốn cho hắn biết, dù sao thì A Kim cũng đã biết rất nhiều tâm sự của mình “Em còn nhiều việc, anh muốn em và A Kim khỏi ăn cơm trưa luôn hay sao?”

“Sao đêm đó lại không tắm cho anh?” Ánh mắt lấp lánh chờ đợi.

“Được rồi!” Tư Nam cắn cắn môi dưới, nhìn người trên giường “Anh nên tìm Thước Nhã cùng Tu giải thích đi?”

“Anh muốn giải thích với em trước, có thể không……” Ánh mắt dừng lại ở đôi môi phấn nộn của Tư Nam.

“Không thể!” Làm mặt quỷ với hắn “Nếu không có việc gì mau mang A Kim trả lại cho em đi, lát nữa em muốn dẫn nó xuống bộ phận tuyền truyền.”

“Nga, được rồi!” Trở lại nằm trên giường, tiếp tục đáng thương nhìn Tư Nam “Dù sao em ở cùng A Kim lâu như vậy, em có thích nó nhiều hơn anh, thì anh cũng có thể hiểu được.”

“Phải nga” Tư Nam định xoay người ra ngoài cửa, nhưng vẫn đứng lại nói “Ít nhất thì A Kim so với anh ngoan hơn!”

“Nhưng mà, cũng bởi vì anh ngoan nên A Kim mới được như vậy!” Tiếp tục chớp chớp mắt tội nghiệp.

“Cùng anh tranh luận việc này, thực không thú vị!” Nói xong Tư Nam cũng không quay đầu lại, tiêu sái đi ra ngoài.

Đúng là bộ dáng kiêu ngạo nha, quá giỏi! Đôi mắt của Uông tổng tài đại nhân đang nằm trên giường sáng lên, nhìn cái bóng người rời đi kia, có đôi khi con người ta từ mê luyến trở nên mù quáng.

Phan Già đẩy cửa tiến vào, nhìn Uông Phong Lân nằm trên giường ngẩn người: “Vẫn khỏe chứ?”

“Tốt lắm!”

“Muốn ăn cháo không? Là cháo gà hoa cô đó!” Phan Già bưng phần cháo trong tay.

“Không cần, cám ơn.” Uông Phong Lân cười cười “Tối hôm nay đến tối ngày mai cô có thể nghỉ.”

“Nga? Tốt vậy sao?” Phan Già nhìn hắn “Không phải là anh sẽ đến biệt thự gần bờ biển của nữ nhân hút máu kia đó chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Uông Phong Lân nhìn Phan Già, lộ ra vẻ mặt khinh thường “Tối nay tôi đến nhà Tư Nam.”

“Đã ở chung một chỗ rồi sao?” Phan Già nhanh chóng thả lỏng cơ mặt, trưng ra bộ dáng “Tôi biết mà”.

“Cũng không phải!” Uông Phong Lân lắc lắc đầu,“Mọi người sẽ đến nhà Tư Nam mở tiệc nướng, tôi cũng muốn đi, vì vậy để tránh phiền toái, nên tôi sẽ qua đêm ở đó.”

“Anh đi làm gì? Tình trạng thân thể của anh không thể ăn đồ nướng!”

“Nhưng tôi muốn đi!”

“Đúng là đồ tùy hứng!” Phan Già khinh thường bĩu môi “Kỳ thật, anh sợ có người sẽ đánh chủ ý lên Tư Nam nên muốn đi giám sát chứ gì?”

“Ha ha, vậy mà cô cũng đoán được!” Uông Phong Lân   cười rộ lên “Được rồi, Kêu Tu vào đây.”

“Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.