Tư Nam đẩy cửa phòng nghỉ đang khép hờ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của Uông Phong Lân.
“Tư Nam, lấy được tư liệu rồi chứ?” Uông Phong Lân chỉa chỉa bên giường, ý bảo cậu ngồi xuống.
“Đúng vậy!” Tư Nam ngồi xuống, hơi cúi đầu, cũng không có nhìn Uông Phong Lân .
“Trong tài liệu có rất nhiều thứ, cứ từ từ xem, còn về phần công việc, em tạm thời giao cho Tu xử lí đi” Làm sao vậy? Tư Nam hình như không quá cao hứng? Hảo muốn sờ sờ mặt của em ấy nha “Làm sao vậy? Làm việc cùng các đồng nghiệp như thế nào rồi?”
“Cũng rất tốt” Tư Nam gật gật đầu.
“Vậy là được rồi!” Tôi cũng biết là tốt lắm, còn có nữ nhân tặng em socola nữa mà, tôi sống nhiều năm như vậy, mà vẫn chưa hưởng qua đãi ngộ đó đâu! Bất quá, vì cái gì nhìn em ấy lại có chút không vui? “Em có tâm sự?”
“Không có!” Mình làm sao vậy chứ, biết rõ là Phong Lân đã có vị hôn thê, nhưng tại sao mình vẫn muốn ở bên cạnh anh ấy như thế này? Tư Nam cố gắng phục hồi lại tinh thần, mỉm cười “Thân thể của anh thế nào rồi?”
“Tôi ổn, nhưng lát nữa có thể sẽ tiếp tục bị hôn mê.” Em ấy cười là tốt rồi! Mình thật muốn ôm Tư Nam vào lòng, hơn nữa mình cam đoan là sẽ sờ cho thật đã! Dù sao đây cũng chỉ là muốn thôi, cũng không thể thực sự làm như vậy, nếu không thì tại sao mỗi lần nhìn thấy em ấy nình đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-cho-du/2578554/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.