Lúc Trương Thanh đi xem Quách Tĩnh Tĩnh thì cậu đã làm xong kiểm tra rồi, Trầm Hà đang thảo luận cùng Quách Tĩnh Tĩnh về phương thuốc bắc mà Hạ lão gia cho cậu. Trầm Hà là người học Tây y, có điều luôn có cảm giác sùng bái vô hịn đối với Trung y. Trầm Hà luôn cảm thấy cầm kim đẹp hơn cầm dao mổ nhiều, đây cũng là quan niệm rất hiếm thấy về Tây y. “Tôi cũng từng uống thuốc bắc rồi, ” Trầm Hà nói tới đoạn này, chân mày cũng nhíu lại, “Nhưng mà mùi thuốc kia quả thật khiến tôi không chịu nổi, cả một chén thật lớn đen thùi lùi.” Trầm Hà le lưỡi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy vị thuốc kia như đang đọng lại ở trong miệng. Những bác sĩ khác đi cùng cũng cười ồ lên, Quách Tĩnh Tĩnh lại không thấy thế, nói: “Cháu cảm thấy khá tốt, mùi vị cũng không phải rất khó uống.” Trầm Hà trợn to mắt: “Cháu thật là giỏi đấy!” Dáng vẻ bội phục muốn chết này của Trầm Hà khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên. Trầm Hà nhìn cậu đỏ mặt, trong nụ cười mang theo chút vẻ hài hước cùng được như ý. Quách Tử Chương nhìn thấy, Trầm Hà bèn nháy mắt mấy cái với anh, tỏ ý anh đừng nói gì hết. Quách Tử Chương cười một tiếng, nếu không có ác ý, anh dĩ nhiên sẽ không nói nhiều. Có thể nhìn ra Trầm Hà rất thích Quách Tĩnh Tĩnh. Mỗi lần Quách Tĩnh Tĩnh tới, Trầm Hà đều muốn trêu chọc cậu, có điều sau mỗi lần ồn ào như vậy đi qua, Quách Tĩnh Tĩnh đang thận trọng từng chút cũng có chuyển biến tốt. Quách Tử Chương cảm thấy, Trầm Hà dù cho không làm một bác sĩ phụ sản thì cũng sẽ làm một bác sĩ tâm lí rất tốt. Sau khi kiểm tra xong, Quách Dực mời Trầm Hà buổi trưa cùng nhau dùng cơm, Trầm Hà vui vẻ đồng ý. Quách Tĩnh Tĩnh muốn đi nhà vệ sinh. Bây giờ bụng cậu đã lớm, bắt đầu xuất hiện tình trạng đi tiểu nhiều. Ban đầu cậu còn có hơi không thích ứng được, sau đó Trầm Hà nói cho cậu biết, đây là bởi vì tử cung chèn ép bóng đái mà sinh ra kích thích ảnh hưởng, là một hiện tượng rất bình thường, Quách Tĩnh Tĩnh mới yên lòng. Phòng vệ sinh của bệnh viện đều lát gạch sứ, phòng vệ sinh lại dễ dàng có nước đọng, Trương Thanh không yên tâm Quách Tĩnh Tĩnh đi một mình nên cùng cậu đi tới nhà cầu. Hai người đi tới phòng vệ sinh, Trương Thanh đỡ cậu ngồi xuống bồn cầu. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trương Thanh mấy lần, mím môi, sau đó hỏi: “Ba, ông nội có khỏe không?” “Ừ, khá ổn, chỉ là nói chuyện không được linh hoạt mấy, ăn cái gì cũng còn hơi không tiện, nhưng trông tốt hơn qua nhiều, con đừng lo lắng. Bà con nói với ba, bảo con chăm sóc tốt cho bản thân là được.” “Dạ.” Quách Tĩnh Tĩnh vốn dĩ cũng định đi xem một chút, có điều nghĩ đến Trương Vu Kiều đang ở đó, Quách Tĩnh Tĩnh sợ bị nhìn ra nên không đi nữa. Trương Thanh nhìn cậu một chút, cười hì hì nói: “Sao thế? Có phải có gì muố Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn y: “Ba, có chuyện này, mặc dù con đã đồng ý với chú Dực nhưng con vẫn muốn hỏi ý kiến của ba.” Trương Thanh thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt thật sự nghiêm túc, y bèn tới gần, hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì thế?” “Mấy ngày trước chú Dực nói với con, muốn tìm một bác sĩ tâm lý để ba gặp một chút.” Sắc mặt Trương Thanh bỗng trở nên tái nhợt, y cười lúng túng nói: “Ba… Ba không có bệnh, gặp bác sĩ gì chứ.” Quách Tĩnh Tĩnh đứng lên, Trương Thanh tới đỡ cậu. Quách Tĩnh Tĩnh kéo quần lên, cảm giác tay Trương Thanh đang đỡ cậu cũng bắt đầu run rẩy. Cậu mặc quần lại tử tế, sau đó trở tay cầm lấy tay y. “Ba?” “Ừ?” Trương Thanh ngẩng đầu nhìn cậu. Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc mà nói: “Nếu như ba cảm thấy bản thân không có bệnh, cảm thấy như vậy rất tốt, vậy chúng ta sẽ không gặp bác sĩ.” Trương Thanh đầy mừng rỡ: “Thật sao?” Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Vâng, rảnh con sẽ nói với chú Dực rằng chúng ta không có bệnh nên sẽ không đi khám bác sĩ.” Trương Thanh xoa xoa cái cổ ê ẩm, hai tay ôm lấy cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh quơ quơ: “A Tĩnh, con thật tốt.” Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y, trong lòng trào lên sự chua xót. “Đi thôi, mọi người vẫn đang chờ chúng ta đó.” “Ừm.” Trương Thanh gật đầu, kéo Quách Tĩnh Tĩnh vui vẻ ra khỏi phòng vệ sinh. Mà nhân lúc hai cha con cùng đi vệ sinh, Quách Dực đã nhân cơ hội hỏi Dương Tuyền về những gì liên quan tới chuyện này. “Dương Tuyền, con hàng năm đều giao thiệp với người ở lĩnh vực này, có thể giúp chú tìm một bác sĩ tâm lí có tiếng trong ngành không?” “Chú Tư, sao chú lại muốn tìm bác sĩ tâm lí?” Dương Tuyền thật ngoài ý liệu. Quách Dực nhìn trông rất bình thường, tìm bác sĩ tâm lý làm gì chứ? Quách Tử Chương phản ứng mau lẹ, nhíu mày nhìn Quách Dực nói: “Cha, có phải cha muốn…” Quách Tử Chương lời còn chưa dứt, Quách Dực đã khẽ gật đầu một cái, tỏ ý suy đoán của anh không sai. Ánh mắt Dương Tuyền tỏ ý với Quách Tử Chương: Hai người nói tới ai cơ? Quách Tử Chương nhìn y, không trả lời mà lại mở miệng hỏi Quách Dực: “Ba thì sao? Ba cũng đồng ý sao ạ?” Dương Tuyền lúc này mới chợt hiểu hóa ra đang nói tới Trương Thanh, nghĩ lại, người cần gặp bác sĩ tâm lý cũng chỉ có Trương Thanh. Quách Dực nhấp mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chuyện này cha còn chưa nói nói cho ba con, có điều cha cũng nói với Tình Tĩnh rồi, thằng bé cũng đồng ý cho ba con chữa trị.” Quách Tử Chương cúi đầu, rơi vào trầm tư. Dương Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây lúc con tham gia hội nghị trao thưởng học thuật, quả thật có làm quen mấy vị chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, chỉ là… trường hợp của chú Trương cũng quả thật tương đối đặc thù, đầu tiên tính tư mật chắc chắn phải được bảo đảm.” Nếu như mời chuyên gia tới xem bệnh cho Trương Thanh, như vậy tất nhiên sẽ hỏi lí do y bị bệnh. Chuyện này Trương Thanh còn chẳng chịu nói tỉ mỉ với bọn họ thì làm sao có thể tùy tiện nói cho một người ngoài chứ? Hơn nữa, chuyện đàn ông sinh con lỡ đâu bị người khác cố ý biết được cũng sẽ là phiền toái. Ban đầu Trầm Hà có thể tới, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Bàng Chiêm Viên. Bàng Chiêm Viên cũng có thân thích như vậy, bản thân Trầm Hà cũng đã đỡ đẻ cho đàn ông. Sau khi Hạ Phạm Hành cẩn thận quan sát mới ra tay mời bọn họ tới Tể Ninh, mà Trương Thanh thì hoàn toàn là một canh bạc không xác định. Quách Dực hiển nhiên cũng biết chuyện này, nếu không chính bản thân ông cũng có thể tự đi mời người ta, cũng không cần phí công mở miệng hỏi Dương Tuyền. Nhưng mà hiển nhiên, Dương Tuyền cũng không có cách nào cho ra tin tức tốt. Quách Tử Chương nhớ lại suy nghĩ chợt lóe lên lúc trước, quay đầu hỏi Dương Tuyền: “Trầm Hà có học qua tâm lí học không?” Dương Tuyền sửng sốt một chút, nháy mắt mấy cái nhìn Quách Tử Chương. Quách Dực cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh. Quách Tử Chương nhìn lại bọn họ rồi nói: “Nếu như Trầm Hà có thể thì bác sĩ Trầm chính là ứng viên tốt nhấttwong Thanh.” “Để tôi đi hỏi bác sĩ Trầm một chút.” Dương Tuyền nôn nóng, vội vã muốn đứng dậy đi hỏi. “Chờ một chút, ” Quách Tử Chương đưa tay ngăn y lại, ” Chờ một chút, ba tôi về rồi.” Quả nhiên đã thấy Trương Thanh và Quách Tĩnh Tĩnh trở lại. Lúc Trương Thanh thấy Quách Dực thì hừ một tiếng, bỏ qua một bên không thèm để ý tới ông, chọc cho Quách Dực không nghĩ ra, sao lại chọc tới vị tổ tiên này rồi? Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ, kết quả lúc ăn cơm trưa, ngay trước mặt Trầm Hà, Bàng Chiêm Viên, Trương Thanh cũng rất không nể mặt. Quách Dực gắp sườn xào chua ngọt vào trong chén Trương Thanh, ôn nhu nói: “Xườn của hàng này xào mềm lắm, em nếm thử một chút đi.” Trương Thanh nhìn một cái, sau đó gắp trả lại cho ông, vừa nói: “Em không thích ăn ngọt. Sườn ngon sao không kho đi, tốt hơn bao nhiêu? Cho nhiều đường như thế làm gì? Để bị bệnh tiểu đường xong đi gặp bác sĩ à?” Hai người bác sĩ trên bàn đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thanh. Bình thường tính tình Trương Thanh rất ôn hòa, hiền lành, hôm nay tại sao lại như con nhím xù lông vậy? Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu yên lặng ăn móng giò kho của mình. Quách Dực nhíu mày nhìn Trương Thanh, Trương Thanh ngậm rau muống, không thèm nhìn ông. Quách Dực suy nghĩ một chút, lại đổi sang gắp thịt bò hầm khoai tây, đây là món Trương Thanh thích nhất, y thích ăn khoai tây nấu nhừ ở bên trong, nếu như nói có món ăn nào y không thể từ chối được, vậy món thịt bò hầm khoai tây kia tuyệt đối đứng đầu bảng. “Vậy em ăn cái này đi, vị cà ri rất đậm, không phải em thích ăn cay sao?” Trương Thanh nhìn khoai tây trong chén, nhịn một chút, cuối cùng vẫn gắp bỏ lại. “Gần đây thời tiết khô hanh, còn ăn cay nữa em sẽ nhiệt mất, không ăn không ăn, em không muốn cuối cùng lại phải đi gặp bác sĩ.” Quách Dực nhìn miếng khoai tây ở trong chén, híp mắt nhìn Trương Thanh. Sao nói tới vấn đề gì cũng lôi đến trên người bác sĩ vậy? Trương Thanh ăn cơm trong chén, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía khoai tây, oán hận nuốt nước miếng. Quách Dực bắt đầu tin tưởng Trương Thanh thật sự đang bất mãn với ông, ngay cả thức ăn mình thích nhất cũng cam tâm bỏ qua. Ông quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh tiếp tục cúi đầu ăn cơm, thật giống như một chút cũng không chú ý tới bầu không khí chung quanh có gì đó không đúng. Bữa cơm này cứ như vậy kết thúc ở trong bầu không khí quỷ dị. Trên đường về, Trương Thanh chen vào vị trí phó lái của Quách Tĩnh Tĩnh, để cậu ngồi phía sau cùng Quách Dực. Y bĩu môi thắt dây an toàn, cũng không nói chuyện với những người khác. Quách Tử Chương buồn cười nhìn y, không biết làm sao lên xe, người một nhà trở về ngôi nhà gạch đỏ. Quách Dực tìm một cơ hội hỏi Quách Tĩnh Tĩnh có chuyện gì đã xảy ra, Quách Tĩnh Tĩnh vốn dĩ không muốn lừa gạt ông, hai người đứng ở phía sau sân nói rõ. “Con đã hỏi rồi, ba không muốn khám bệnh, chú Dực, con không muốn ép ông ấy.” Quách Dực nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cho rằng ông sẽ tức giận, nhưng mà Quách Dực không có, chỉ là vẻ mặt của ông có phần trầm sâu. Ông nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, giọng điệu bình tĩnh. “Tĩnh Tĩnh, con đây là giấu bệnh sợ thầy. Chú biết con không muốn ép buộc ba mình, nhưng loại chuyện này không phải cứ dung túng là sẽ tốt. Trước đây chúng ta đã nói qua rồi, chúng ta ai cũng không dám chắc liệu có một ngày em ấy có tái phát hay không, có lẽ ngày đó sẽ rất gần. Tĩnh Tĩnh, chú hi vọng em ấy có thể bình an, cùng chú đi hết cả đời này. Bọn chú không giống như con, các con còn một khoảng thời gian rất dài để hưởng thụ tình yêu, mà chú cùng ba con, chúng ta có quá nhiều quá nhiều tiếc nuối, đời này bọn chú không thể chịu nổi bất kì bất trắc nào nữa.” “Nhưng không ai có thể dự liệu được kết quả trị liệu, không ai biết nó sẽ tốt hơn hay là tệ hơn!” Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất sợ, cho dù Hạ Phạm Hành đã trấn an cậu rồi cậu vẫn sợ, bởi vì quá quan tâm Trương Thanh nên cậu không thể chịu nổi dù chỉ là một chút xíu sơ xuất. “Làm sao lại thế? Tĩnh Tĩnh, con quên rồi sao? Lần này ba con đã khác, em ấy có chú, có con, có Tử Chương. Tĩnh Tĩnh, cho ba con một chút lòng tin, cũng cho con lòng tin, để cả nhà ta cùng nhau cố gắng, được không?” Quách Tĩnh Tĩnh nhắm hai mắt lại: “Con biết những gì chú nói đều là sự thật, về mặt lý trí, con ủng hộ cách làm của chú, nhưng trong tình cảm… Con không muốn ép ba con, con có thể cảm giác được nỗi sợ của ông ấy.” “Chú cũng sợ, Tĩnh Tĩnh, chú cũng sợ.” Quách Dực thở dài. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ông, người đàn ông luôn luôn vững vàng kiên cường này ấy vậy mà cũng có lúc yếu thế, cũng sẽ sợ hãi. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân dường như đã quá để ý tới Trương Thanh mà đã bỏ quên đi cảm nhận của Quách Dực. Cậu thấy được nỗi sợ của Trương Thanh nhưng lại không nghĩ rằng, hóa ra Quách Dực cũng sợ hãi như thế. Bây giờ suy nghĩ lại, ban đầu lúc cậu muốn phá thai, Hạ Phạm Hành bình tĩnh tự một mình cầm cự, cũng thiếu chút nữa đã mất đi lý trí, nói cho cùng, là bởi vì quá quan tâm đến đối phương nên mới sinh ra cảm giác bất an lo sợ sao? Quách Tĩnh Tĩnh từ trước đến giờ luôn mềm lòng, Quách Dực nói như vậy, cuối cùng cậu cũng đồng ý để Quách Dực thử một chút, nếu như Trương Thanh quả thực không muốn, ông dĩ nhiên cũng không miễn cưỡng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]