Trương Thanh ra khỏi phòng liền vội vã chạy tới phòng Quách Tĩnh Tĩnh, y đã đi tới cửa rồi, tay mới vừa giơ lên bỗng chợt nhớ tới Hạ Phạm Hành cũng đang ở bên trong, y cứ đi vào như vậy, lỡ đâu thấy được hình ảnh không được "hài hòa" lắm, đây chẳng phải sẽ rất lúng túng sao? Trương Thanh giơ tay đứng ở cửa một hồi rồi khẽ thở dài, xoay người ủ rũ cúi đầu đi xuống lầu. Trong phòng khách mở đèn chiếu sáng, Trương Thanh nương theo ánh sáng mờ nhạt đi tới phòng bếp rót ly nước cho mình, sau khi uống cạn thì dựa vào chỗ đó ngẩn người một hồi, tiếp đó mới buông ly xuống, xoay người đi tới phòng khách. Trương Thanh đứng ở trong phòng khách nhìn chung quanh một lần, cuối cùng nhìn về phía cái ghế salon kia, thật rộng rãi, chắc có thể ngủ được. Trương Thanh đi tới, ngồi xuống, ghế rất mềm, không khác giường là mấy, chỉ tiếc là không có chăn để đắp. Trương Thanh lại thở dài, chỉ hy vọng bản thân ngày mai không bị cảm mạo là được. Cầm qua một cái gối ôm ôm vào trong ngực, Trương Thanh vừa muốn nằm xuống đã nghe thấy có người lên tiếng ở sau lưng. "Ba? Ba đang làm gì vậy? Tại sao còn chưa ngủ?" Trương Thanh giật mình đứng dậy, quay đầu nhìn lại, Quách Tử Chương cầm ly nước, chỉ nửa bước nữa là lên cầu thang. Trương Thanh tất nhiên không muốn để cho Quách Tử Chương biết mình có chuyện gì, vội vàng để gối ôm qua một bên rồi cầm điều khiển lên, nói: "Ba không ngủ được nên muốn xem tivi, ở trong phòng xem sẽ ảnh hưởng đến cha con nghỉ ngơi. Con thì sao? Tại sao còn chưa ngủ?" Quách Tử Chương giơ giơ ly nước ở trong tay, đi tới chỗ y, trả lời: "Con có hơi khát nên đi ra rót ly nước." "Như vậy à." Trương Thanh lẩm bẩm, Quách Tử Chương đi tới bên người y, cầm lấy tay y, có chút lạnh, nếu như thật sự muốn xem tivi thì không thể có chuyện tivi còn không mở, tay cũng đã lạnh như băng rồi. Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, một bộ muốn nói lại thôi. Trương Thanh cười một tiếng, nắn bóp tay của Quách Tử Chương giống như Quách Tĩnh Tĩnh, hỏi: "Làm sao vậy?" Quách Tử Chương sâu kín thở dài: "Thật ra thì con gần đây... Được người ta tỏ tình." "Thật á!" Trương Thanh nháy mắt mấy cái, mặt đầy mừng rỡ, "Là ai thế? Thật là lợi hại, giống y như chị Tử Hoa của con vậy. Tử Hoa nói năm đó cũng là con bé tỏ tình với Hoài Minh trước. A Chương, nếu như đối phương thật lòng đối với con, con cũng thích cô ấy thì có thể thử ở bên nhau, dẫu sao con cũng không còn nhỏ nữa rồi, con xem A Tĩnh cũng sắp làm ba rồi kia, nhưng mà tìm đối tượng thì nhân phẩm rất quan trọng, con đừng tìm ai õng ẹo, yểu điệu, phải tìm ai đấy cường hãn, hợp lý, có điều tiền đề là con phải chịu được cô ấy, giữa vợ chồng thì phải thương lượng, cường hãn không giống như hung hãn, giống như chị con ấy, cường hãn nhưng không hung hãn, như vậy mới là người phụ nữ tốt..." Xem full trên wordpress/facebook James Neverland. Trương Thanh nói lải nhải một hồi, phát hiện Quách Tử Chương đang chớp chớp mắt nhìn y, Trương Thanh ngượng ngùng rụt cổ xuống. "Có phải cảm thấy ba nhiều lời quá rồi không? Già rồi cứ thích hỏi cái này hỏi cái kia..." "Làm sao thế được ạ?" Quách Tử Chương lắc đầu một cái, cầm lấy hai tay của Trương Thanh, thở dài: "Dù có bị ba lải nhải cả đời con cũng tình nguyện." Trương Thanh trong nháy mắt cười híp mắt, quơ quơ Quách Tử Chương nói: "A Chương con đúng là áo bông nhỏ bên người của ba mà, A Tĩnh chưa từng nói những thứ này đâu. A Tĩnh cái gì cũng tốt, chỉ là lời quá, có lúc còn hung dữ nữa, xụ mặt không cho ba làm cái này, không để cho ba làm cái kia." "Tĩnh Tĩnh còn không phải là quá quan tâm ba sao, ba không biết đâu, ban đầu Tĩnh Tĩnh tưởng con tiếp cận ba có mưu đồ gây rối, khí thế hung hăng chạy tới cảnh cáo con, chắc em ấy còn muốn nắm cổ áo con luôn cơ." "Nó chính là như vậy đấy, luôn che chở ba, sợ ba bị thương sợ ba khổ sở, rõ ràng ba mới là ba mà..." Trương Thanh ngoài miệng oán trách nhưng biểu hiện trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy, trong mắt tràn đầy sự thỏa mãn. "Đúng rồi, con còn chưa có nói cho ba, người ta đã thổ lộ với con rồi thì con định làm gì. Làm cha mẹ vô cùng bát quái đối với việc chung thân đại sự của con, Trương Thanh cũng không ngoại lệ, một bộ "hôm nay không nói rõ ràng thì không buông tay ". Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, bỗng nhiên nặng thở dài, đứng lên nói: "Hay là quên đi, ba, ba cũng đi ngủ sớm một chút đi." Quách Tử Chương đi không được mấy bước, Trương Thanh đã lập tức đuổi theo. "Không được, A Chương con không nói rõ ràng thì ba không ngủ được." "Vậy... Đến phòng của con nói đi, chuyện này con cũng không tiện để cho người khác nghe thấy." "Được được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]