Chương trước
Chương sau
Tháng giêng tới tảo mộ chắc cũng chỉ có hai người. Hạ Phạm Hành thậm chí ngay cả hoa cũng không mua lấy một bó, đưa Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp đi tới nghĩa trang, có điều bản thân Hạ Phạm Hành cũng không phải người chú trọng phương diện này, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh loạn vô cùng, căn bản cũng không nghĩ ra điều ấy.
Trong nghĩa trang vắng lặng, tuyết đọng trên cây thường xanh trong cảnh tượng này ít đi mấy phần trong sáng, càng nhiều hơn chính là thiếu sức sống.
Sau khi chào hỏi với người giữ cửa nghĩa trang, hai người vào trong, đang đi thì Hạ Phạm Hành bỗng nhiên ngừng lại.
Quách Tĩnh Tĩnh một mực đi theo sau lưng hắn, Hạ Phạm Hành ngừng, cậu cũng chỉ có thể dừng bước lại theo. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang mờ mịt.
Hạ Phạm Hành mỉm cười, đưa tay ra với Quách Tĩnh Tĩnh, nhẹ giọng nói: "Đưa tay cho anh."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, động tác chậm chạp đưa tay mình tới, còn không chưa chạm được tới lòng bàn tay của Hạ Phạm Hành đã bị hắn nắm chặt.
Quách Tĩnh Tĩnh hơi ngẩn ra, còn chưa hiểu rõ tình huống gì, Hạ Phạm Hành đã đưa tay dùng một chút lực khiến cho cậu tiến về phía trước hai bước. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, cảm giác chóp mũi của hai người sắp cọ vào nhau rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa định hỏi hắn làm gì, Hạ Phạm Hành đã nói một câu: "Đi thôi."
Nói xong liền kéo cậu tiếp tục đi về phía trước.
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt của Hạ Phạm Hành, hai người tay cầm tay, vai kề vai, ưu tư xao động của Quách Tĩnh Tĩnh dường như cũng yên lặng theo như xung quanh, cũng đã ổn định lại.
Lúc đứng trước bia mộ, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn tấm hình trên đó, là một người đàn ông rất anh tuấn, nhìn cùng lắm chỉ chừng bốn mươi tuổi. Gương mặt và đôi mắt của Hạ Phạm Hành cũng giống như ông ấy, có điều dáng môi của hắn lại nhu hòa hơn rất nhiều, người đàn ông trong hình lại nghiêm túc. Quách Tĩnh Tĩnh nhớ tới khi vừa mới bắt đầu quen biết Hạ Phạm Hành, cảm giác thời điểm đó Hạ Phạm Hành cũng rất giống với người trong hình.
Hạ Khải Minh, Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng mặc niệm một lần tên của ông.
Hạ Phạm Hành vẫn không nói chuyện, hắn nhìn người trong hình, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, không có đau thương, cũng không có vấn vương, không có gì cả.
Nhưng hết lần này tới lần khác cũng là do hắn quá mức bình tĩnh, nhưng có vẻ không bình thường. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành chỉ đang nhìn bia mộ, Quách Tĩnh Tĩnh đưa qua một cái tay khác, nắm lấy cổ tay Hạ Phạm Hành, trên tay thoáng dùng sức.
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, cũng nắm lấy cổ tay Quách Tĩnh Tĩnh, khẽ cười cười rồi quay đầu lại, nhìn bia mộ, thanh âm không chút gợn sóng mà nói: "Ông ấy chết vì tim bị suy kiệt, không một ai biết tim ông ấy từ khi nào có vấn đề, cho đến khi ông ấy bất tỉnh nằm viện, mọi người còn chỉ cho là mệt nhọc quá độ mà thôi, nhưng là khi đó đã không còn nữa kịp rồi, sau không bao lâu thì ông ấy qua đời." Ăn cắp làm chó.
Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi nhìn Hạ Phạm Hành, tiếp đó lại dời tầm mắt xuống tấm bia.
Hạ Phạm Hành híp mắt: "Có lẽ giống như Quách Dực nói vậy, tim đã sớm chết rồi thì con người cũng chỉ còn là một cái xác biết đi mà thôi. Anh vẫn luôn tin chắc rằng ông ấy yêu mẹ anh, ông ấy hận Đường Hồng Lan, hận không thể giết được bà ta, nhưng Đường Hồng Lan mang thai, ông nội ngăn cản khiến ông ấy không có được đền bù mong muốn, ông ấy rời khỏi nhà, chỉ mang theo mình anh. Anh cho rằng anh có thể thay đổi ông ấy, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, lần nữa trở thành người quan trọng nhất của đối phương, giống như em cùng chú Trương vậy, nhưng là..." Xem full trên wordpress/facebook James Neverland.
"Ông ấy đối với anh không tốt sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình hơi siết chặt, giọng điệu của Hạ Phạm Hành vẫn vững vàng như cũ.
"Tốt lắm, tại sao lại không tốt chứ? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ anh muốn ông ấy đều sẽ cho anh, yêu cầu có vô lý đến mấy cũng sẽ thỏa mãn anh."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng của Hạ Phạm Hành, trong lòng thấy hơi nghẹn lại.
"Ở trong mắt người khác, ông ấy cưng chiều anh, quả là tới mức coi trời bằng vung, " Hạ Phạm Hành lắc đầu một cái, thở dài, "Nhưng mà nói thật ra thì cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng ôm anh, bất luận anh có làm gì ông ấy cũng không thèm để ý, tất cả chuyện có liên quan đến anh ông ấy cũng không để tâm."
"Tại sao?" Quách Tĩnh Tĩnh mê mang, "Anh là con trai của ông ấy, là đứa trẻ mà người ông ấy yêu đẻ ra, ông ấy lại không yêu anh sao?"
"Yêu, " Hạ Phạm Hành chớp mắt mấy cái với Quách Tĩnh Tĩnh, "Hẳn là yêu đi, nhưng ông ấy cũng hận anh nữa, bởi vì anh đã cướp đi tính mạng của người ông ấy yêu."
"Đây không phải là do anh sai." Quách Tĩnh Tĩnh đầy nghiêm nghị, cậu không thích Hạ Phạm Hành cười như vậy.
"Ở trong mắt ông ấy, anh mặc dù không phải là tên đầu sỏ nhưng cũng là kẻ gián tiếp sát hại Mai Nguyệt, nhưng trên người anh chảy một nửa dòng máu của Mai Nguyệt. Ông ấy yêu anh nhưng cũng hận anh, ông ấy không có cách nào để đối mặt với anh, chỉ có thể lựa chọn không hề quan tâm."
Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, cậu không hiểu đây là vì cái gì, Trương Thanh đối xử tốt với cậu, cho dù cậu không phải là con ruột của y, nhưng Trương Thanh vì cậu mà sẵn sàng đánh cược tất cả mọi thứ, tại sao Hạ Khải Minh phải đi hận một đứa trẻ chứ? Huống chi đứa bé này là đứa trẻ mà ông ấy cùng người phụ nữ mình yêu sinh ra, không phải nên dành cả đời để bảo vệ sao?
"Khi còn bé, anh cũng giống như phần lớn trẻ con vậy, cho rằng chỉ cần bản thân làm thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời thì có thể có được sự cưng chiều của cha mẹ." Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt tỉ mỉ mô tả gương mặt của cậu, "Nhưng mà sau đó anh phát hiện vô luận anh có làm gì đi nữa cũng không thể được, ba hận anh đã vượt xa tình yêu mà ông ấy có. Ông ấy không yêu anh, thứ ông ấy yêu chính là tình yêu của ông ấy, ông ấy sống trong tình yêu thê mỹ, ông ấy vây bản thân mình trong vai người bị hại, tất cả những ai hại đến tình yêu của ông ấy, ông đều hận hết."
Hạ Phạm Hành thu hồi lại nụ cười trên mặt, trong mắt mang vẻ thanh lặng.
"Ông ấy lợi dụng anh đi trả thù Đường Hồng Lan, ông ấy đối tốt với anh là muốn nói cho Đường Hồng Lan biết, đời này ông ấy chỉ nhận một đứa con trai là anh, Đường Hồng Lan muốn lấy được Huyền Tể Đường, ông ấy đến chết cũng đang nhắc nhở anh, bảo anh lấy được Huyền Tể Đường. Ông ấy nuôi anh lớn lên, thật giống như chính là vì cái này... Vì để lấy được Huyền Tể Đường. Em biết không? Anh gần đây bỗng nhiên biết một đạo lý."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.