*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quách Dực nói xong, hung hăng hôn lên môi Trương Thanh. Trương Thanh bây giờ hành động bất tiện, Quách Dực dùng hai tay ôm lấy, y ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Quách Dực là tức giận tới mù quáng, đầu lưỡi bá đạo đỉnh vào trong miệng Trương Thanh, khuấy đảo đến phiên thiên phúc địa, cuối cùng còn dùng răng cắn môi Trương Thanh.
"A"
Ngoài miệng da thịt non, cắn một cái, Trương Thanh cảm thấy môi mình vừa tê dại vừa đau, tuy nói không chảy máu nhưng nhất định sẽ sưng.
"Quách Dực, Quách Dực đồ khốn kiếp!"
Cũng nửa tối rồi, bị cắn mới biết kêu tên mình, Quách Dực cảm thấy như có một ngọn lửa đang bốc cháy trong tim mình. Rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi ông không được tùy ý ôm hôn người này? Quách Dực không rõ, ông chỉ biết là, cả đời này không thể nào còn có một cái gọi là ba mươi năm chờ đợi nữa rồi.
Đôi môi nóng bỏng lưu luyến ở trên cổ Trương Thanh, tay Quách Dực cách chăn sờ qua sờ lại chỗ thắt lưng của y, một cái tay dò xét đi vào từ cổ áo, sờ xương quai xanh thượng một cái, tay đi xuống sâu hơn nữa, cổ áo bị kéo ra, nửa bên bả vai đều lộ ra. Quách Dực há miệng cắn một cái lên đầu vai Trương Thanh.
Thời gian tựa như quay trở lại khi còn ở tứ hợp viện. Cái giường kia của Mộc Thanh tương đối cũ kỹ nhỏ hẹp, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-chinh-the/1323966/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.