Chương trước
Chương sau
Đồng ngôn vô kỵ, Quách Tiểu Niên nói tướng quân gì đó Quách Tĩnh Tĩnh cũng không để ở trong lòng, trực tiếp dẫn Quách Tiểu Niên đi tới thao trường.
Quách Tiểu Niên một đường đều rất không yên tâm. Nhóc sợ mình bị lừa gạt, bất quá thầy Quách nhìn không giống như là tên lừa gạt. Tên lừa gạt là người xấu, thầy Quách nhưng lại giúp đỡ nhóc. Ông nội nói, cái gì nước ân phải dùng nước suối báo, cho nên nhóc quyết định cho thầy Quách mặt mũi. Nhưng nếu như thầy Quách lừa gạt nhóc, nhóc sau này cũng sẽ không để ý đến thầy Quách nữa.
"Con thật sự có thể coi là anh hùng sao?"
Thời điểm vào thao trường, Quách Tiểu Niên rất không yên tâm lại hỏi một câu.
"Nếu như con là nam tử hán, dĩ nhiên có thể coi như anh hùng."
Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, Quách Tiểu Niên lập tức đáp lại: "Con đương nhiên là nam tử hán rồi!"
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, kéo nhóc đi đến sân đá banh. Bên kia thầy thể dục đang cho bọn trẻ đá banh, nghe thấy thầy thể dục dắt giọng oang oang kêu: "Không cho phép dùng tay, thầy nói không cho phép dùng tay có nghe thấy không! Tại sao lại lấy tay ôm, đây là trái banh, phải dùng chân đá biết không, đừng ôm a..."
Quách Tĩnh Tĩnh kéo Quách Tiểu Niên đến. Thầy thể dục vừa thấy Quách Tiểu Niên, nghiêm mặt nói: "Quách Tiểu Niên! Con tại sao không đi học thể dục?"
Quách Tiểu Niên không trả lời, " hừ " một tiếng quay đầu sang một bên không để ý tới thầy. Ông thầy này thật ngu ngốc, không tìm được nhóc!
Quách Tĩnh Tĩnh thấy liền nói: "Quách Tiểu Niên, con quên trong phòng học thầy đã nói với con như thế nào rồi sao?"
Quách Tiểu Niên quay đầu trở lại, bĩu môi nhìn thầy thể dục thành thật mà nói: "Thầy thật xin lỗi, con biết lỗi rồi."
Thầy thể dục thấy nhóc nói xin lỗi, mặt đầy kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thầm nghĩ thầy dạy thay mới tới này làm sao bỗng nhiên trở nên thật lợi hại. Đoạn thời gian trước còn nghe nói cậu khiến cả lớp khóc nháo lên, bây giờ thậm chí ngay cả Quách Tiểu Niên càn quấy cũng thu phục được, thật đúng là thần kỳ.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng mặc kệ thầy thể dục trong lòng đang suy nghĩ gì, quay đầu nói với y: "Thầy, tôi muốn cùng anh thương lượng một chuyện. Giờ thể dục có thể để cho tôi hướng dẫn các bạn học hay không?"
"Cậu dạy?" Thầy thể dục ngẩn người."Ý cậu là, tiết này để cho cậu dạy bọn nhỏ?"
"Đúng" Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, "Nếu như anh để ý, tôi ngày mai sẽ trả tiết thể dục cho anh."
"Không cần, " câu này thầy thể dục đáp lại ngược lại thật mau. Có người hỗ trợ giờ học y sung sướng còn không kịp đây, còn cần cái gì a.
"Thầy Quách, cậu cần dùng thì dùng đi, tôi không có ý kiến. Giờ học cũng không cần trả, cũng không phải chuyện lớn đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghe y nói như vậy, gật đầu nói một tiếng: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí, đều là đồng nghiệp còn nói gì cảm ơn."
Thầy thể dục cười híp mắt rời đi. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một đám nhỏ đầu củ cà rốt nói: "Hôm nay chúng ta không đá bóng, tiết thể dục này thầy dạy các con, chúng ta chơi trò chơi."
Trẻ con nào có không thích chơi trò chơi, hơn nữa vốn bọn chúng cũng sẽ không đá banh. Đối với chúng mà nói, nếu như chẳng qua là hai người, ngươi đá cho ta, ta đá cho ngươi thì còn được, nhưng nhiều người như vậy xông vào cướp một trái bóng thì một chút cũng không vui.
"Thầy ơi thầy, chúng ta muốn chơi trò chơi gì ạ?"
Quách Tĩnh Tĩnh đem trái bóng nhặt lên để qua một bên. Trẻ con đã vội vã đòi chơi trò chơi.
Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Chúng ta tới chơi trò lão ưng bắt con gà con. Ai muốn làm lão ưng nào?"
"Con!"
"Thầy ơi con phải làm lão ưng!"
"Con làm con làm!"
Mấy đứa trẻ tranh nhau làm lão ưng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một chút chọn một bạn nhỏ cao nhất - Mộ Dung Dương.
"Như vậy người nào làm gà mẹ nào?" Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay kéo Quách Tiểu Niên đang ở một bên cúi đầu gẩy gẩy ngón tay mình, nói: "Quách Tiểu Niên làm gà mẹ nhé."
"Thầy, gà mẹ là nữ, Quách Tiểu Niên là nam, bạn ấy không thể làm gà mẹ đâu."
Lâm Thiến vểnh miệng không đồng ý, mọi người cũng cũng không quá hoan nghênh Quách Tiểu Niên. Quách Tiểu Niên thở phì phò, phồng má giống như một con ếch, ngẩng đầu cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Con không muốn làm gà mẹ. Con là nam tử hán!"
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với nhóc: "Con không muốn làm anh hùng sao? Gà mẹ phải bảo vệ cho nhiều gà con để không bị lão ưng đến bắt, cho nên gà mẹ là người anh hùng."
Quách Tiểu Niên cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy thầy Quách nói rất có lý. Nhóc ưỡn ngực đi tới đứng phía trước: "Vậy cũng tốt. Tớ sẽ làm gà mẹ, tớ sẽ bảo vệ các cậu."
"Thầy, con không muốn chơi với Quách Tiểu Niên." Hà Đông Đông giơ lên cánh tay nhỏ bé, rất không vui nói.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: "Tốt lắm, con không muốn chơi thì đứng ở một bên cùng thầy nhìn các bạn chơi. Mọi người nhanh lên một chút lập thành đội đi. Trừ lão ưng, những người khác toàn bộ trốn ở sau lưng Quách Tiểu Niên đi."
Trẻ nhỏ rất nghe lời thầy, hơn nữa bọn nhỏ thật sự rất muốn chơi, không muốn giống như Hà Đông Đông chỉ có thể nhìn, cuối cùng vẫn là có đứa trẻ chủ động đứng ở sau lưng Quách Tiểu Niên. Loại chuyện này có một sẽ có hai, chỉ chốc lát sau, sau lưng Quách Tiểu Niên mọc thêm một cái đuôi thật dài.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: "Rất tốt, bây giờ các con kéo áo của nhau đi. Bạn nào bị lão ưng bắt thầy sẽ có trừng phạt."
Gà con một đội quào một cái nắm lấy áo của người trước mặt, chỉ có đứa nhỏ đứng sau lưng Quách Tiểu Niên không làm. Quách Tiểu Niên quay đầu liền nói: "Cậu nhanh lên một chút nắm chặt đi!"
Đứa bé kia sợ hết hồn, vội vàng bắt lấy vạt áo Quách Tiểu Niên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tiểu Niên tràn ngập ý chí chiến đấu. Nhóc cảm thấy mình là một anh hùng, nhóc nhất định phải bảo vệ tốt các gà con.
Có thể nói, Quách Tĩnh Tĩnh chọn Mộ Dung Dương cũng là có nguyên nhân. Mộ Dung Dương lớn nhất trong lớp, bé  so với Quách Tiểu Niên cao hơn một ít, khỏe hơn một ít, hơn nữa sau lưng đội gà con xếp hàng rất dài. Thật ra thì trò chơi này ban đầu thắng bại đã phân.
Quách Tĩnh Tĩnh khóe môi nhếch lên nụ cười, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị xong chưa? Thầy đếm tới ba các con sẽ bắt đầu. Một... Hai... Ba!"
"Tớ sẽ không để cho cậu tổn thương gà con!"
Quách Tiểu Niên kêu lớn một tiếng, dang cánh tay ra ngăn ở trước mặt Mộ Dung Dương. Mộ Dung Dương bắt đầu chạy, muốn vòng sau lưng Quách Tiểu Niên bắt gà con. Bé chạy tới bên kia, Quách Tiểu Niên liền chạy tới bên kia, một bên kêu: "Mọi người nhanh lên một chút núp ở  sau lưng tớ, không thể bị lão ưng bắt! Tớ sẽ bảo vệ các cậu!"
Sau khi nhóc hô mấy tiếng này, bầu không khí vốn hỗn loạt trở nên khẩn trương. Mộ Dung Dương cũng không cam chịu yếu thế hét: "Tớ nhất định sẽ bắt được, tớ là lão ưng lợi hại nhất!"
"Tớ sẽ không để cho cậu bắt được!"
Sau lưng một đám gà con cũng rất phối hợp, mỗi lần nhìn thấy Mộ Dung Dương chạy, bọn nhóc liền ở phía sau khẩn trương oa oa kêu to.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở một bên nhìn. Hà Đông Đông đứng ở bên người bắt đầu cúi đầu không nói lời nào, thấy mọi người chơi vui vẻ như vậy liền không đợi được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là khẩn trương và kích động.
Mắt thấy gà con ở phía sau cùng Lâm Thiến lại một lần nữa may mắn từ trong tay lão ưng Mộ Dung Dương nhảy ra ngoài, Quách Tiểu Niên mặt đã đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi,  Quách Tĩnh Tĩnh vỗ đầu Hà Đông Đông: "Không muốn chơi với các bạn à?"
Hà Đông Đông mặt đầy mong đợi: "Thầy ơi con muốn."
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng: "Vậy đi đi, đi kéo áo Lâm Thiến đi. Con là nam tử hán, con phải giống như Quách Tiểu Niên vậy, đứng ở phía sau cùng bảo vệ mọi người.
Hà Đông Đông mặt đầy kiên định gật đầu một cái: " Dạ, con biết rồi thầy."
Hà Đông Đông nói xong thì chạy tới bên kia, cũng gia nhập vào trò chơi lão ưng bắt gà con.
"Mọi người ngồi xuống nhanh lên! Ngồi xuống nhanh lên!"
Quách Tiểu Niên không ngăn lại, để cho lão ưng lao tới nhóc mới ngăn lại. Quách Tiểu Niên hô to để cho  gà con ngồi xuống, gà con ngồi xuống thì lão ưng sẽ không bắt được.
Lâm Thiến ở cuối cùng, đó là một vị trí dễ dàng bị bắt. Bé dù sao cũng là một tiểu cô nương, lúc đội trước mặt dừng lại Lâm Thiến chưa kịp ngồi xuống, Hà Đông Đông vội vàng đi qua kéo áo bé, kết quả hai người đều bị lão ưng bắt lại.
Mộ Dung Dương cũng chạy đầu đầy mồ hôi, gò má đỏ bừng, thời điểm bắt Hà Đông Đông cùng Lâm Thiến khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn sáng bừng.
"Yeeee! Tớ bắt được gà con rồi. Tớ thắng! Tớ thắng!"
Quách Tiểu Niên trên mặt đều là mất mát. Nhóc thua, nhóc không thể làm anh hùng.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy không sau biệt lắm cũng sắp hết giờ rồi bèn đi tới, nói với bọn nhỏ: "Trò chơi kết thúc, lão ưng thắng, cho nên gà con phải nhận trừng phạt."
Quách Tiểu Niên bỗng nhiên đi về trước nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc nói: "Thầy, con là gà mẹ, con không bảo vệ tốt gà con. Các bạn không có sai, là con sai. Thầy xử phạt một mình con đi, con cái gì cũng không sợ."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tiểu Niên: "Con muốn một người thay tất cả gà con chịu phạt sao?"
Quách Tiểu Niên đầu nhỏ phá lệ nghiêm túc: "Dạ!"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng. Hà Đông Đông bỗng nhiên từ một bên chạy tới, cúi đầu nói: "Thầy, con cũng sai, con không bảo vệ tốt Lâm Thiến, con cũng nên bị trừng phạt."
Nói xong, hai đứa trẻ hiếm thấy tựa như có thần giao cách cảm, nắm tay đưa ra ngoài, lòng bàn tay hướng lên trên.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn lòng bàn tay trắng trắng nộn nộn nhỏ bé của hai đứa, cười nói: "Nếu như vậy, vậy thì hai con chịu phạt. Ngày mai lúc đi học các con phải mời tất cả các bạn ăn kẹo, cho nên ngày mai thầy cho phép các con mang kẹo tới trường học, chỉ có kẹo thôi!"
Hai đứa trẻ tựa hồ rất kinh ngạc, không nghĩ tới thầy sẽ phạt cái này. Hà Đông Đông nhát gan không dám hỏi, Quách Tiểu Niên lại không băn khoăn về phương diện này liền trực tiếp hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Thầy Quách, thầy không đánh chúng con sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không đánh, bởi vì ở trong mắt thầy các con đều là những anh hùng nhỏ."
Được khen là anh hùng, hai đứa cực kì vui vẻ, hoàn toàn mất hết ngăn cách trong quá khứ. Hai người dắt tay vui vẻ nhảy tung tăng.
Ngày thứ hai Quách Tiểu Niên cùng Hà Đông Đông đồng thời mang kẹo tới. Quách Tĩnh Tĩnh để cho chính bọn chúng tự mình đem kẹo phát cho tất cả bạn nhỏ trong lớp. Quách Tiểu Niên cũng là lần đầu tiên nghe được bạn học nói cảm ơn với nhóc, còn nhận được kẹo mà Hà Đông Đông đưa cho.
Sau ngày kia Quách Tiểu Niên đối với Quách Tĩnh Tĩnh trở nên đặc biệt sùng bái, bất kể chuyện gì chỉ cần Quách Tĩnh Tĩnh nói một câu Quách Tiểu Niên cái gì cũng nghe, cả ngày thầy Quách dài thầy Quách ngắn, ba câu không rời thầy Quách, vừa tan học một cái là muốn đưa Quách Tĩnh Tĩnh về nhà.
"Thầy Quách, ngày mai là cuối tuần, thầy sẽ không thể gặp con trong hai ngày nha~." Quách Tiểu Niên nằm ở trên cửa sổ xe, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy lưu luyến không thôi, "Nếu không thì thầy đến nhà con ngủ, như vậy cuối tuần cũng có thể gặp mặt con rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh rất quả quyết lắc đầu, noid với Quách Tiểu Niên: "Không được, Tiểu Niên phải về nhà, thầy dĩ nhiên cũng phải về nhà mình." Quách Tiểu Niên bĩu môi: "Nhưng mà... Nhưng mà..."
Quách Tĩnh Tĩnh sờ đầu Quách Tiểu Niên nói: "Tiểu Niên phải về nhà bồi ba mẹ, thầy cũng phải bồi người nhà mình. Mau trở về đi thôi, đi về trễ người nhà Tiểu Niên sẽ lo lắng, đi nhanh đi."
Quách Tiểu Niên lại không mời được Quách Tĩnh Tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mất mát.
"Nha, con biết rồi. Tạm biệt thầy."
"Tạm biệt."
Khó khăn lắm mới đem Quách Tiểu Niên đưa đi được, Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa lấy hơi điện thoại di động lại reo, lấy ra nhìn, sửng sốt một hồi mới tiếp điện thoại.
" A lô."
Bên đầu điện thoại kia dừng một chút, Hạ Phạm Hành mới lên tiếng nói: "A Tĩnh, ngày mai có thời gian rảnh không? Trước đây anh đã bảo bác sĩ kia đến, em tới để cho người ta giúp em nhìn một chút, còn nữa anh sẽ an bài việc giải phẫu."
Quách Tĩnh Tĩnh tay cầm điện thoại di động hơi run lên, mím môi trả lời một câu: " Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.