Chương trước
Chương sau
Dương Tuyền khoanh tay dựa vào tường bên cạnh cửa, cũng không có ý định tránh ra, nhấc cằm với y tá tỏ ý người ta có thể đi.
Y tá đi rồi, Dương Tuyền nhìn Quách Tĩnh Tĩnh tự tiếu phi tiếu nói: "Cậu tên gì?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm chỉnh nói: "Hỏi tên người khác trước, hẳn phải nói tên anh trước mới đúng. Đây là lễ độ."
Hắc! Tiểu tử này lại cùng y nói "Lễ độ"? Lúc người cúp điện thoại trước rốt cuộc là ai a?
"Tôi là Dương Tuyền, lần này cậu có thể nói tên cậu rồi chứ?"
"Quách Tĩnh Tĩnh."
"Tịnh Tịnh?" Dương Tuyền lại quan sát cậu một lần, "Cậu là... Nữ?"
(Giải thích một chút: Tên của Tĩnh Tĩnh là 郭靖靖 /guō jìngjìng/, Dương Tuyền lại nói thành 静静 /jìngjìng/. Hai từ này đọc giống nhau, nhưng tên của Tĩnh Tĩnh có nghĩa là bình yên, yên ổn, còn tên mà Dương Tuyền lại là yên tĩnh, tĩnh lặng.)
Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn y môi mím chặt. Dương Tuyền cười vô tâm vô phế: "Ha ha, lớn lên là thật trắng trẻo nha, bất quá nhìn một cái cũng biết cậu không phải. Một người nam nhân mà tên là Tịnh Tịnh? Ai, cha mẹ cậu nghĩ như thế nào vậy? Tôi thật đúng là thật tò mò."
"Không phải Tịnh Tịnh, có chữ lập đứng cạnh chữ Thanh." Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng nói.
Dương Tuyền dửng dưng phất phất tay: "Không có vấn đề gì, dù sao bất kể là Tịnh Tịnh hay là Tĩnh Tĩnh kêu cũng không sai biệt lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh không muốn cùng y nói chuyện, phồng má trợn mắt nói: "Tôi tìm Hạ Phạm Hành." Cho nên phiền anh đi ra!
Dương Tuyền thấy cậu nổi nóng bèn đưa tay vỗ vỗ đầu cậu: "Cậu cái đứa nhỏ này thật không có dây thần kinh hài hước... Ai ôi mẹ kiếp!"
Tay Dương Tuyền còn chưa kịp đụng được vào tóc Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh đã ngửa về sau tránh được, thuận thế nâng cánh tay lên, một lên một xuống kìm lại tay Dương Tuyền, xoay tròn y một trăm tám mươi độ. Dương Tuyền cảm giác cánh tay mình bị bẻ mạnh như khi vắt mì, lúc này đau đớn hét ầm lên.
Một tiếng hét thảm của y khiến Hạ Phạm Hành trong phòng bị kinh động. Hạ Phạm Hành khoác quần áo đi tới cửa phòng, giọng bất đắc dĩ hỏi: "Dương Tuyền? Cậu bị gì thế?"
Kết quả đứng ở cửa nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt mặt thật khó coi, áp chế tay Dương Tuyền ánh mắt thật dữ tợn.
"A Tĩnh..."
Hạ Phạm Hành không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh sẽ xuất hiện ở nơi này, mấy ngày không thấy, hiện tại nhìn thấy gương mặt quen thuộc Hạ Phạm Hành nhất thời có chút hoảng hốt. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện trắng lòa, sắc mặt hắn cũng có chút tái nhợt, nhìn không đáng ngại nhưng bộ dáng kém xa vẻ khỏe mạnh thường ngày của hắn khiến cho cậu nhíu mày.
Đã từng thấy qua dáng vẻ duy trì sự tỉnh táo hợp với trạng thái nổi điên của Hạ Phạm Hành, nhưng bộ dáng này của hắn khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy hết sức không vừa mắt.
Dương Tuyền còn đang đau đớn, không nghĩ tới Hạ Phạm Hành thật sự biết tên tiểu tử này. A Tĩnh? Hạ Phạm Hành lúc nào thì gọi người khác thân mật như vậy? Người nọ từ nhỏ tinh thần phòng bị đã rất mạnh, coi như là quen biết người mới tới này, ngắn ngủi này mấy tháng cũng sẽ không đến mức kêu "A Tĩnh" chứ? Xem ra trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà y không biết.
Quách Tĩnh Tĩnh đẩy Dương Tuyền ra, Hạ Phạm Hành đi tới chỗ cậu, trong mắt mang theo ôn nhu hỏi: "Tới, đi vào trong đi. Em chủ động tới tìm tôi nhất định là có việc gấp đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh buông tay ra. Dương Tuyền hít một hơi lui qua một bên, bỏ cánh tay xuống nhìn Hạ Phạm Hành: Tình huống gì đây? Hai người quan hệ thế nào a?
Hạ Phạm Hành chỉ làm như cái gì cũng không nhìn thấy. Quách Tĩnh Tĩnh đi vào cửa, đi vào trong phòng. Dương Tuyền đi theo phía sau cậu, mới vừa đi tới cửa, Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với y: "Tôi cùng Hạ Phạm Hành có lời muốn nói, anh ở bên ngoài chờ."
Nói xong cũng không cho Dương Tuyền cơ hội mở miệng, " Ầm" một tiếng liền đóng cửa phòng lại. Dương Tuyền nhìn cửa phòng trước mặt đóng chặt, trợn to mắt chửi một câu tới một câu: "Đệt mẹ!"
Y coi như là thấy được, cõi đời này nguyên lai còn có người duệ hơn Hạ Phạm Hành!
Quách Tĩnh Tĩnh đóng cửa phòng, Hạ Phạm Hành tự nhiên sẽ không ngăn cản, chẳng qua là cẩn thận nhìn người trước mặt hỏi: "Khỏi bệnh rồi chứ? Gần đây thân thể có khó chịu chỗ nào hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, nói: "Hạ Phạm Hành, anh không phải nói đứa trẻ có muốn hay không cũng theo tôi đúng không? Tôi bây giờ đã nghĩ xong."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong, theo bản năng dừng lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành nhìn lại, thần sắc hết sức thản nhiên. Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được không có biện pháp nào mà đối mặt với hắn, rõ ràng là cậu nhìn trước, cuối cùng lại dời tầm mắt đi trước.
Hai tay giao nhau, có chút dùng sức mà xoa bóp.
Hạ Phạm Hành lại cười, trong nụ cười không có một chút trách cứ nào. Hắn nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Em đến tìm tôi là để nói cho tôi biết câu trả lời của em, đúng không?"
Đây quả thật là chính là mục đích Quách Tĩnh Tĩnh tới nơi này, nhưng sau khi cậu thấy Hạ Phạm Hành, cậu đột nhiên cảm giác được, có mấy lời khi đối mặt Hạ Phạm Hành cậu có chút khó mà mở miệng.
Hạ Phạm Hành như cũ nở nụ cười, ôn nhu nói: "A Tĩnh, em quyết định lấy con ra đúng không? Cho nên em bây giờ cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với tôi phải không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, cả người căng thẳng. Hạ Phạm Hành nhấc chân đi tới trước mặt cậu, bỗng nhiên đưa tay đem người ôm vào trong ngực. Quách Tĩnh Tĩnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó muốn giãy giụa, nào biết Hạ Phạm Hành lại tỏ ra yếu ớt. Thanh âm không có khí lực nói: "A Tĩnh, em bây giờ muốn đẩy tôi ra tôi khẳng định không ngăn cản được, nhưng tôi vẫn muốn... Ôm em một cái."
Động tác trên tay Quách Tĩnh Tĩnh  ngừng lại một lát, bởi vì thanh âm Hạ Phạm Hành quá vô lực làm cho cậu trong nháy mắt mềm lòng nhưng cậu rất nhanh liền thanh tỉnh, không vội vàng có động tác mà chẳng qua là cắn răng lạnh giọng nói một câu: "Buông tay."
Hạ Phạm Hành thở dài, cằm đặt ở bả vai Quách Tĩnh Tĩnh. Hạ Phạm Hành không những không buông tay, cánh tay ôm chặt, cơ hồ lực đảo nửa người cũng đặt ở trên người Quách Tĩnh Tĩnh. Hắn nhắm hai mắt lại, thanh âm mông lung.
"Tôi biết... Em sẽ không cần nó bởi vì em không muốn cùng tôi có bất kỳ dây dưa rễ má nào. Em tới nơi này chỉ là bởi vì em trong lòng đối với tôi có chút áy náy. Em cũng biết tôi muốn đứa con này biết bao. Con của chúng ta, A Tĩnh, thật ra thì không cần lương thiện như vậy, em vốn không cần phải chịu đựng nó bởi vì người làm sai trước là tôi. Huống chi tôi đã nói qua với em, tôi đã định xong đời này kiếp này cũng sẽ không có một đứa con nào, mặc dù bây giờ tôi quả thật không ổn chút nào nhưng tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của em."
Hạ Phạm Hành nói xong liền hôn nhẹ lên phần tóc mai của cậu. Trước khi Quách Tĩnh Tĩnh nổi giận hắn đã chủ động buông cậu ra. Hạ Phạm Hành sau lưng hơi cong lên, cật lực lui về phía sau ngồi lại trên giường bệnh.
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu nhìn mặt hắn, chỉ cảm thấy mặt hắn trắng chẳng khác gì ga trải giường.
"Tôi mấy ngày nay có thể sẽ có chút bận bịu, em nhẫn nại thêm một chút." Hạ Phạm Hành lúc nói lời này cũng không ngẩng đầu nhìn mặt Quách Tĩnh Tĩnh, nói xong hắn mới ngẩng đầu lên, khóe miệng như cũ cười ôn nhu. " Chờ qua mấy ngày, tôi sẽ an bài xong mọi chuyện sau đó cho gọi điện cho em, để cho người đón em tới, đem con... Lấy xuống."
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được nụ cười trên mặt Hạ Phạm Hành giờ phút này  so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng thêm nhức mắt.
Dương Tuyền không biết hai người này ở trong phòng  nói cái gì, chẳng qua là khi Quách Tĩnh Tĩnh từ trong phòng bệnh đi ra sắc mặt không khác bệnh nhân là mấy. Dương Tuyền há miệng vừa định chỉ trích cậu bạo lực, Quách Tĩnh Tĩnh đã đi qua trước mặt y, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn y một cái.
Dương Tuyền thấy cậu không đúng lắm cũng không cùng cậu so đo, đảo cặp mắt trắng dã vào trong phòng. Y thấy Hạ Phạm Hành ngồi ở trên giường, ánh mắt có chút tịch mịch, cúi đầu ngồi ở đằng kia không nhúc nhích.
Trong ấn tượng, ngay cả thời điểm ba hắn chết Dương Tuyền cũng chưa từng thấy qua biểu tình bây giờ của Hạ Phạm Hành. Y biết tính hướng Hạ Phạm Hành, lại liên tưởng đến thái độ mà hắn vừa dành cho người đó, không khó đoán ra hai người này là quan hệ như thế nào. Dương Tuyền thu lại biểu tình tếu táo, đưa tay khoác lên vai Hạ Phạm Hành, hỏi hắn: "Cậu có ổn không?"
Hạ Phạm Hành hít một hơi thật sâu, mười ngón tay giao nhau nói: "Không ổn lắm."
Dương Tuyền vừa nghe, chân mày nhíu lại. Có thể để cho Hạ Phạm Hành nói bản thân không ổn lắm, vậy nói rõ trạng thái hắn bây giờ thật sự vô cùng không xong.
"Cậu..." Dương Tuyền rất ít khi hỏi tới vấn đề tình cảm riêng tư của Hạ Phạm Hành nhưng lần này lại phá lệ, "Cậu cùng người vừa rồi..." 
"Dương Tuyền" 
Dương Tuyền lời còn chưa nói hết Hạ Phạm Hành liền cắt đứt, "Cậu đưa em ấy trở về giúp tôi. Em ấy một người về tôi không yên tâm."
Dương Tuyền thầm nghĩ: Cậu ta lớn như thế có cái gì không yên tâm? Có thể tưởng tượng đến sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi lúc đi ra lại thêm biểu tình của Hạ Phạm Hành, Dương Tuyền không nói nhiều nữa, cầm lên chìa khóa xe cùng áo khoác, nói một câu: "Vậy tôi đi."
Hạ Phạm Hành ngồi ở trên giường hất cằm lên, nhắm hai mắt lại.
Lấy lui làm tiến, Hạ Phạm Hành biết tính khí Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như hắn mạnh bạo với cậu tuyệt đối chỉ sẽ khiến cho chuyện bết bát hơn, cho nên điều hắn bây giờ có thể làm chỉ có tận lực kéo dài thời gian. Hắn thật ra thì cũng không có yếu ớt như mới vừa biểu hiện ra ở trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, chỉ là vì tranh thủ sự đồng tình của Quách Tĩnh Tĩnh, bởi vì hắn biết, Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù nhìn có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất lương thiện. Hắn thật sự rất muốn lưu lại đứa bé này, nhưng hắn cũng không muốn bức bách Quách Tĩnh Tĩnh. Phương pháp duy nhất chỉ có thể để cho Quách Tĩnh Tĩnh tự mình cam tâm tình nguyện lưu lại đứa trẻ, không thể ép chỉ có thể đánh bài đồng tình. Lời nên nói hắn nói hết rồi, hắn biết mình nói như vậy sẽ gia tăng áy náy trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh. Trong lòng áy náy mặc dù không thôi nhưng hắn vẫn làm như vậy bởi vì hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Dương Tuyền đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh vào thang máy. Trong thang máy vào lúc này chỉ có hai người bọn họ, Dương Tuyền bèn nói: "Phạm Hành để tôi đưa cậu trở về. Cậu lát nữa chờ ở cửa bệnh viện chờ tôi, tôi đi tới bãi đậu xe lấy xe."
"Không cần." Quách Tĩnh Tĩnh liền trực tiếp cự tuyệt.
Dương Tuyền có chút im lặng, hỏi cậu: "Cậu luôn cự tuyệt ý tốt của người khác như thế sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời, Dương Tuyền gật đầu một cái: " Được, cậu không muốn trả lời tôi cũng không ép cậu nhưng cậu cùng Hạ Phạm Hành thế nào? Các cậu có phải có hiểu lầm gì hay không? Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng kia của Phạm Hành, chẳng lẽ mấy ngày trước hắn ở nhà bệnh đến bán sống bán chết cũng là bởi vì cậu phải không?"
Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi lười để ý Dương Tuyền, nhưng câu này của y "bán sống bán chết" lại một lần nữa đâm trúng áy náy trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.