Bác sĩ Vương không có ở đây, nói là đi Phúc Kiến gả con gái, con trai Vương Giang Dân ở lại. Vương Giang Dân năm nay hơn ba mươi tuổi, tuổi không lớn lắm,nhưng bối phận lại cao. Vương Giang Dân y thuật rất tốt, tốt nghiệp trường y khoa chính quy, gần đây bỏ việc ở bệnh viện lớn trở về thôn Mã Sơn, nhận phòng khám bệnh của ba mình. Bác sĩ Vương là bác sĩ không có bằng, Vương Giang Dân nhưng lại có bằng chính quy, anh ta nói anh không thích tiết tấu thói quen cuộc sống ở thành phố lớn, là do thích phong thổ nhân tình ở nông thôn nên mới trở về, nhưng có người nói anh tuyệt vọng đối với tình yêu ở thành phố lớn, mới trở về thôn Mã Sơn. Bất kể như thế nào, việc anh trở lại thôn Mã Sơn cũng là một việc tốt, trong thôn gọi anh là tiểu bác sĩ Vương. Vương Giang Dân cùng Trương Thanh chênh lệch gần mười tuổi, chuyện Trương Thanh bị điên một thời gian, anh biết. Trước khi Trương Thanh khôi phục lại một thời gian bị bệnh nặng, là bác sĩ Vương đem lại mạng cho y, Vương Giang Dân lúc ấy tuổi không lớn lắm, bất quá cũng rất biết chiếu cố người khác. Thời điểm ba anh bận rộn, đều anh chiếu cố Trương Thanh, cho nên quan hệ giữa anh với Trương Thanh rất tốt, lên đại học, hai người như cũ có thư từ qua lại. Thời điểm Hạ Phạm Hành mang Quách Tĩnh Tĩnh bọn họ đến, Vương Giang Dân đang cho một đứa bé trai truyền nước biển, một Vương Giang Dân anh tuấn trầm ổn mặt hiền lành mà thân thiết. Hạ Phạm Hành lúc xuống xe, không để cho Quách Tĩnh Tĩnh giúp một tay, trực tiếp tự mình ôm Trương Thanh đi về phía trước. Quách Tĩnh Tĩnh đuổi theo cùng nhau vào phòng khám bệnh. Vương Giang Dân thấy Hạ Phạm Hành, mặt đầy nghi ngờ, người trong thôn anh đều đã gặp hết, người này rất lạ, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn không giống người nhà quê. Kết quả vừa thấy người hắn ôm trong ngực, sắc mặt đổi một cái, thu thập đồ đạc xong mấy bước nhảy tới. "Anh Thanh? Chuyện gì xảy ra?" Hạ Phạm Hành nhìn Vương Giang Dân một cái, Quách Tĩnh Tĩnh sau lưng vội vàng nói: "Chú, ba con té xỉu, chú mau xem một chút, có phải hay không làm bị thương chỗ nào rồi." Vương Giang Dân thấy Quách Tĩnh Tĩnh trên mặt cũng bị thương, nhíu mày, đối với Hạ Phạm Hành nói: "Mau đi vào đặt người trên giường." Vương Giang Dân dẫn Hạ Phạm Hành vào phòng ngủ của mình, để cho Hạ Phạm Hành đem người đặt trên giường của mình, mà không phải là dãy giường sắt dành cho bệnh nhân ở bên ngoài. Hạ Phạm Hành đứng ở một bên, nhìn Vương Giang Dân mặt đầy lo lắng kiểm tra cho Trương Thanh một cách cẩn thận, ánh mắt trở nên trầm trầm. "Như thế nào, chú?" Vương Giang Dân ngồi dậy, nói: "Không có sao, đoán chừng là bị kinh sợ. Tĩnh Tĩnh, mọi người đây là đã xảy ra chuyện gì? Ba con không thể bị đả kích con không phải là không biết, con thương thế kia... Đánh nhau với ai? Con từ trước đến giờ đều nghe lời, thế nào lại học đánh nhau với người khác?" Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, không lên tiếng, trên mặt đều là áy náy. Hạ Phạm Hành nhìn không được, đến cản trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, đối với Vương Giang Dân nói: "Chuyện này không phải lỗi của A Tĩnh, chính cậu ấy cũng bị thương, chú không nên nói với cậu ấy như vậy." Vương Giang Dân nhìn về phía Hạ Phạm Hành, ánh mắt vòng vo trên người hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt tìm tòi nghiên cứu. Hạ Phạm Hành ngược lại thản nhiên, ánh mắt Vương Giang Dân trong nháy mắt có chút ý vị thâm trường. Thu hồi ánh mắt, Vương Giang Dân cũng biết mình không nên nói Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, dẫu sao anh từ nhỏ đã khôn khéo, thở dài đối với Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Tới, chú cho con đơn thuốc, còn bị thương chỗ nào không? Cho chú nhìn một chút." Quách Tĩnh Tĩnh đàng hoàng gật đầu một cái, đi theo phía sau Vương Giang Dân thoa thuốc. Trên mép được bôi thuốc, máu ứ đọng trên người Vương Giang Dân cũng giúp cậu dùng thuốc rượu xoa xoa. Vương Giang Dân thấy cậu sắc mặt không tốt, liền hỏi: "Mấy ngày nay ngủ không ngon sao? Sắc mặt kém như vậy, chú nghe nói, có phải là vì chuyện công việc không?" Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không phải, chính là đoạn thời gian trước bụng cảm thấy đau, bất quá bây giờ đã không sao." Vương Giang Dân vừa nghe, ân cần nói: "Không thoải mái? Nơi đó không thoải mái, mau để cho chú nhìn một chút." "Đã không sao rồi, chắc là ăn đồ bị ôi thiu, dạ dày khó chịu,cháu không có chuyện gì đâu chú." Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, Vương Giang Dân cũng không có biện pháp. Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ có thể chịu đựng, có một lần bị đau đầu, sợ Trương Thanh lo lắng, liền tự mình chịu đựng không nói, bất quá Vương Giang Dân dặn dò: "Lần sau lại đau, cứ tới đây, kiểm tra cũng không mất nhiều thời gian của con đâu. Chú biết dạo này con bận việc nói chuyện yêu đương, chú bảo đảm không trễ việc của con." Quách Tĩnh Tĩnh bị nói mặt đỏ lên, cúi đầu, cách một hồi mới nói: "Chú, chú lần này là nghỉ việc trở về sao? Sẽ ở nhà ở bao lâu?" Vương Giang Dân dọn dẹp rượu thuốc, hơi cúi đầu giọng nhẹ nhàng nói: "Chú lần này trở về liền không đi nữa, bên kia công việc cũng đã xin thôi, vừa vặn ba chú tuổi tác cũng lớn, chú trở lại thừa kế nghiệp cha." Quách Tĩnh Tĩnh không phải là một người nói nhiều, Vương Giang Dân nói như vậy, cậu ngược lại cũng không hỏi nhiều, suy nghĩ một chút nói: "Chú, qua một thời gian ngắn cháu có thể rất nhanh thì phải đính hôn, đến lúc đó, cháu muốn mời chú giúp ba cháu một tay bận bịu, người khác biết điều cũng sẽ không uống rượu." Vương Giang Dân ngẩn ra, ngừng động tác trên tay nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Nhanh như vậy?" Vừa quay đầu nhìn thấy Hạ Phạm Hành đứng ở cửa, người không có đi vào, phỏng đoán cũng nghe thấy lời của Quách Tĩnh Tĩnh. Vương Giang Dân nhìn kỹ mặt Hạ Phạm Hành, muốn từ mặt hắn nhìn ra chút gì. Quách Tĩnh Tĩnh chú ý tới tầm mắt Vương Giang Dân, theo ánh mắt anh quay đầu đi xem, Hạ Phạm Hành chào đón cùng hắn đối mặt, trong mắt ngậm cười nói: "Ba ngươi tỉnh, mau đi xem một chút đi." Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đứng lên, vào phòng ngủ, Vương Giang Dân cũng thật kích động, lúc đứng lên đi tới bên người Hạ Phạm Hành, bước chân ngừng lại. Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn hắn, khẽ vuốt cằm. Vương Giang Dân cảm thấy người đàn ông này ánh mắt quá nặng, không nhìn ra được tâm tư của hắn. Anh trước kia làm ở trong bệnh viện lớn, thấy người có thân phận cũng không ít, nhưng người này đang suy nghĩ gì, anh hoàn toàn không nhìn thấu. Suy nghĩ một chút, Vương Giang Dân thân thiện cười cười nói: "Tiên sinh là bạn Tĩnh Tĩnh?" Hạ Phạm Hành trả lời mập mờ cái nào cũng được: "Có thể nói như vậy." Vương Giang Dân gật đầu một cái: "Bất kể như thế nào, cậu đưa bọn họ tới, có thể thấy cậu tâm địa không tệ. Thời điểm Tĩnh Tĩnh đính hôn, cậu nhất định phải tới uống một ly rượu mừng a." Hạ Phạm Hành lần này không nói chuyện, nhìn Vương Giang Dân nhàn nhạt cười một tiếng. Vương Giang Dân thấy hắn không trả lời, liền nói: "Làm sao thế, tiên sinh sẽ không thể không nể mặt chứ?" Ánh mắt anh có chút hùng hổ dọa người, tựa như hôm nay vô luận như thế nào đều phải có được câu trả lời của Hạ Phạm Hành. Người như hắn, hắn nếu không muốn nói thì không ai có thể ép hắn được, bất quá hắn ngược lại cũng không muốn cùng Vương Giang Dân xảy ra xung đột, không muốn nói tới vấn đề này nữa, giọng nói tự nhiên: "Bác sĩ Vương hay là đi xem một chút Trương thúc đi, dẫu sao, trong lòng bác sĩ Vương, Trương thúc địa vị không bình thường, không phải sao?" Hạ Phạm Hành nói xong lời này, sắc mặt Vương Giang Dân trong nháy mắt liền trắng. Anh trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt mang theo kinh ngạc, Hạ Phạm Hành cười nhạt không nói, thật giống như không phát hiện điểm khác thường của Vương Giang Dân. Vương Giang Dân mím môi, không nói gì nữa, trầm mặt đi vào phòng ngủ. Trong phòng, Trương Thanh vào lúc này đang tựa vào đầu giường để cho Quách Tĩnh Tĩnh đút nước cho y, uống mấy hớp nước nóng, Trương Thanh cũng chậm lại, chính là thân thể có chút phát run. Quách Tĩnh Tĩnh ôm y, rõ ràng cảm giác được khác thường củaTrương Thanh. "Ba, đã không sao, đừng sợ, con sẽ không để cho bất kỳ người tổn thương ba." Trương Thanh có chút mê mang ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là không cảm xúc,. Y nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh, thanh âm run sợ nói: "A Tĩnh, con có phải hay không đắc tội người nào? Không sao, ba mang con rời khỏi nơi này, chúng ta rời đi, bọn họ cũng không tìm được ta nữa, ai cũng không thể tổn thương chúng ta. A Tĩnh, ba sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương con, A Tĩnh... A Tĩnh..." Quách Tĩnh Tĩnh đích ánh mắt một chút liền đỏ, trong mắt ngấn lệ, nhưng dần dần tan đi. Cậu biết cậu không thể khóc, từ nhỏ đến lớn, cậu đều rất ít khóc, bởi vì cậu đã từng nhìn thấy qua Trương Thanh rơi lệ. Cậu khóc, Trương Thanh sẽ khóc, nước mắt Trương Thanh chảy xuống sẽ không ngừng được, thật giống như dùng hết sinh mạng để khóc vậy. Quách Tĩnh Tĩnh biết, Trương Thanh có rất nhiều chuyện gạt cậu. Trương Thanh không nói, cậu cũng không hỏi, Trương Thanh không nhìn thấy cậu bị đánh, mỗi lần thấy cũng sẽ thất thường, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, khi đó Trương Thanh, giống như nhìn xuyên thấu cậu vậy, Trương Thanh trên đùi có một vết thương cũ kinh người, hẳn là lúc còn trẻ bị cái gì rạch ra, liền thành vết sẹo. Phỏng đoán vết thương lúc đó rất sâu, bình thời Trương Thanh cũng giấu, mùa hè nóng đi nữa cũng không mặc quần ngắn, Quách Tĩnh Tĩnh cũng là trong lúc vô tình thấy qua mấy lần. Thương thế kia tại sao lại có, Quách Tĩnh Tĩnh cho tới bây giờ không hỏi, bởi vì vết thương kia, ai thấy, cũng không đành lòng mở miệng. Điều Quách Tĩnh Tĩnh có thể làm là bảo vệ tốt Trương Thanh, trước mười tuổi, Trương Thanh luôn là đứng ở trước cậu, sau mười tuổi, cậu phải vĩnh viễn đứng ở trước mặt Trương Thanh. "Ba, thật xin lỗi." Quách Tĩnh Tĩnh mềm mỏng, "Ba yên tâm, con bảo đảm, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa." "A Tĩnh..." Trương Thanh đưa tay, vuốt ve mặt Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt tang thương khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh lòng đau muốn chết. "Thanh ca? Anh tỉnh rồi?" Vương Giang Dân lúc này đi vào, anh nhìn Trương Thanh ánh mắt vô cùng ôn nhu, dĩ nhiên, anh là một người ôn thu, nhưng đối với Trương Thanh, trừ ôn nhu, tựa hồ còn có chút khác ở bên trong. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn không hiểu, Trương Thanh trong lòng có hiểu hay không cũng chỉ có mình y biết thôi. "Như thế nào? Khá hơn chút nào không?" "A Dân?" Trương Thanh có chút ngơ ngác nhìn Vương Giang Dân."Cậu... Cậu tại sao trở lại? Sẽ không phải là từ chức thật sự chứ?" "Đúng vậy, " Vương Giang Dân cười rất nhẹ, "Chuyện này không phải ở trong thư đề cập tới với anh sao? Em cho tới bây giờ sẽ không nói dối anh, tới đây, em trước kiểm tra cho anh đã, có lời chờ một hồi rồi nói." Vương Giang Dân ngồi bên cạnh Trương Thanh, cho anh kiểm tra thân thể, Quách Tĩnh Tĩnh đứng chờ ở một bên, cho đến khi Vương Giang Dân nói Trương Thanh không có sao, cậu mới buông lỏng nắm tay mình. Đã đến gần buổi trưa, Trương Thanh cảm thấy mình không sao, liền muốn về nhà dọn dẹp, Vương Giang Dân mặt hung dữ đem y nhấn trở về, nghiêm khắc ra lệnh yhắn nằm ở trên giường không được lộn xộn, Trương Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nghỉ ngơi. Vương Giang Dân đi ra ngoài nấu cơm, Quách Tĩnh Tĩnh đi theo. "Chú, tối nay có thể để cho ba con ở chỗ chú nghỉ ngơi một đêm không? Cháu ngày mai sẽ tới đón ba trở về." Vương Giang Dân cầm nồi, đậy nắp nồi lại, quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh đang rửa rau bên cạnh: "Thế nào? Con muốn đi đâu?" "Không đi chỗ nào cả, " Quách Tĩnh Tĩnh không ngẩng đầu, lỗ tai có chút đỏ lên, "Nhà quá loạn, con trở về đi thu thập một chút, con sợ ba con bây giờ cùng con trở về, nhìn thấy sẽ bị hù dọa." Vương Giang Dân không lên tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không dám nhìn anh, trong tay cải xanh đều sắp bị cậu vò nát. "Tĩnh Tĩnh, con có chuyện gì, có thể nói với chú, có thể giúp con được chú cũng sẽ giúp con, được không?" Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi gật đầu một cái, nhưng vẫn là không nói gì, Vương Giang Dân không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu. "Được rồi, bất quá chỉ một đêm, con sáng mai sẽ tới đón ba con về nhà, nếu không chú liền tự mình đưa ba con trở về. Y không tìm thấy con sẽ lo lắng, chú cũng không chịu trách nhiệm đâu." "Vâng." Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức gật đầu một cái. Đối mặt với "Uy hiếp" của Vương Giang Dân, cậu trong lòng là cảm kích, Vương Giang Dân biết Trương Thanh đối với cậu mà nói trọng yếu bao nhiêu, anh nói như vậy, chính là nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, cậu có chuyện cố ý muốn gạt ba cậu, một đêm có thể, thời gian lâu hơn anh sẽ không giúp. Nhưng không giúp, đến lúc đó vẫn sẽ để cho ba cậu biết, để cho ba cậu lo lắng, chính cậu tự cân nhắc đi. Quách Tĩnh Tĩnh từ phòng khám bệnh đi ra, hai bên quả đấm nắm chặt, mắt nhìn phía trước, trong mắt mang hàn quang. Cậu hít một hơi, mới vừa đi về phía trước một bước, phía bên phải truyền tới một tiếng người nói. "Cậu muốn đi đâu?" Hạ Phạm Hành nghiêng người dựa vào bên xe, thuốc lá trong tay đã cháy hơn phân nửa. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn hắn, chân mày lại nhíu lại. Cậu cho là người này đã đi rồi, tại sao còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cơm trưa cũng không ăn ở chỗ này chờ cậu chứ? Quách Tĩnh Tĩnh đoán không lầm, Hạ Phạm Hành quả thật chính là đang đợi cậu, bởi vì hắn biết, Quách Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ đi làm chuyện điên rồ, hắn phải đem người ngăn lại. ____________________ Lời của Editor: Các cậu có đoán được điều gì đó ở Vương Giang Dân không nhỉ? =)) À mà Vương Giang Dân ít tuổi hơn Trương Thanh đó, khoảng mười tuổi lận, VGD chắc chỉ già hơn TT tầm 10 tuổi thôi mà gọi là chú tội ảnh quá =)) nên mình sẽ để VGD là "anh" cho trẻ trung nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]