Võ Tuấn Kiệt có vẻ không kiên nhẫn, chỉ chờ thêm mấy phút thôi bây giờ cũng là quá dài đối với anh ta rồi, nghe được câu hỏi, anh ta trả lời: “Sư phụ bảo tôi đến Tần Thành thì tìm người, là một vị bằng hữu của sư phụ, thế nhưng tôi lỡ tay đánh mất tờ giấy ghi địa chỉ của người đó rồi nên không tìm được.”Liễu Hạ Vi: “……”Tần Tuyết Y: “……”Vu Cẩm Vân: “……”Vương Thiên Quân cũng cạn lời thế nhưng vẫn hỏi: “Vậy anh có biết tên người anh cần tìm không?”Võ Tuấn Kiệt vừa ngóng đồ ăn vừa trả lời: “Có chứ, người đó là Thạch Hùng Long, Thạch tiên sinh, là bằng hữu của sư phụ tôi nên có lẽ cũng trên dưới 50 tuổi, mấy ngày tôi đi khắp Tần Thành để hỏi thăm tin tức của ông ấy mà không được.”Liễu Hạ Vi: “……”Tần Tuyết Y: “……”Vu Cẩm Vân: “……”Não tên này làm bằng… đất à? Tần Thành có cả chục triệu người, dù chỉ là họ Thạch cũng phải mấy trăm nghìn người, hắn ta đi hỏi thăm mà chỉ có mỗi thông tin là tên với tuổi thì có mà đến kiếp sau.Vương Thiên Quân thắc mắc: “Sao anh không gọi về hỏi sư phụ?”Nhưng rất nhanh anh nhận ra tên này… làm gì có điện thoại, chắc sư phụ hắn cũng thế và kể cả sư phụ hắn có thì hắn cũng chả có số mà gọi luôn mất. Thế nên đổi câu hỏi: “Cứ cho anh không gọi được sư phụ đi, vậy vẫn có thể về núi Bồng Lai để hỏi lại mà?”Võ Tuấn Kiệt lắc đầu: “Không được, nếu sư phụ biết không đánh chết tôi mới lạ.”Lúc này thì đồ ăn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-bon-cong-chua/3900028/chuong-46.html