“Đại Dương, anh có một văn kiện quên mang theo, đem giúp anh đến công ty được không?”
Lúc Cố Dương nhận được điện thoại của Lôi Nghị thì đang ở nhà chơi đùa cùng con trai, nhóc con kia đã rất quen thuộc với hắn, bò lung tung hoặc là lăn qua lăn lại ở trên giường, chơi rất là vui vẻ, còn theo bản năng đưa bàn tay nhỏ bé đi cướp điện thoại của Cố Dương.
Lôi Nghị ở đầu dây bên kia nghe thấy thanh âm y y a a của con trai, cười cùng con trai lên tiếng gọi: “Bảo bối, có nhớ ba ba không?”
Cố Dương ôm nhóc con kia lại, sau đó hỏi Lôi Nghị: “Văn kiện nào a?”
“Chính là cái túi văn kiện đặt ở trong thư phòng đó, chủ yếu là phân tích hướng đi của thị trường, tối hôm qua anh làm xong rồi mà quên mang theo, chờ một hồi phải họp, cho nên… Phải làm phiền em đến một chuyến đưa cho anh.”
Kỳ thực cũng chỉ là nhớ Cố Dương, gọi người đến để nhìn một chút…..
Cố Dương sảng khoái đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại ôm nhóc con kia đi ra ngoài đưa cho bà mẹ nhà mình: “Mẹ, con phải đi ra ngoài một chuyến, đưa văn kiện cho Đại Lôi. Buổi trưa không trở về ăn cơm.”
Người nào đó đối với loại nhiệm vụ đi công tác này vẫn là rất hiểu rõ, dưới tình huống thông thường, chỉ cần đi, sẽ không dễ dàng trở về như vậy.
Không thể không nói, người nào đó giác ngộ vẫn thật cao.
Mẹ Cố cũng hiểu, tiếp nhận bảo bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-bau-roi/2177618/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.