Chương trước
Chương sau
Cố Dương cũng không có lái xe đến công ty, mà là trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe nhà hàng đã ước định cùng khách hàng.

Bởi vì gần đây xã giao rất nhiều, cho nên Cố Dương chuẩn bị không ít sữa tươi, trước khi xuống xe hắn uống hai bình, liền gặm hai ổ bánh mì.

Bụng rỗng uống rượu đối với thân thể không tốt, huống chi hiện tại trong bụng hắn còn có một đứa nhỏ, cho nên không thể thực sự bởi vì tính tình chính mình tiêu sái mà tùy tiện, có thể làm tốt biện pháp bảo vệ vẫn là làm biện pháp bảo vệ.

Trước khi Cố Dương xuống xe đột nhiên nhớ tới lúc va chạm xe trên đường bị người kỳ lạ nhìn chằm chằm vào bụng, tay mở cửa xe không khỏi ngừng lại.

Hắn cúi đầu, tầm nhìn dừng ở bụng mình, lầm bầm nói: “Thực sự rõ ràng như vậy sao?”

Cũng có thể là do tác dụng tâm lý, Cố Dương nghĩ bụng của mình quả thật không nhỏ, lập tức cũng nhanh sáu tháng, có thể không thấy được sao?  Cũng chỉ có hắn tính tình tiêu sái vô tư không câu nệ mới phát giác được cho dù là để cho người ta thấy cũng không có việc gì, cho nên luôn luôn tùy tùy tiện tiện mặc cho bụng mỗi ngày một lớn mà không có làm chút biện pháp gì…

Ngày hôm nay phải gặp khách hàng tương đối quan trọng, Cố Dương do dự một hồi, cuối cùng vẫn là vén áo lên, đem quần kéo lên trên, thắt chặt lại dây dưng.

Bị siết đương nhiên khó chịu, bất quá Cố Dương cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đồng thời nghĩ, phải chuẩn bị đai vải bó bụng mới được, vạn nhất ngày nào đó cần, dùng vải bó bụng tốt hơn là thít chặt dây lưng.

Cố Dương xuống xe, đem áo chỉnh sửa lại một chút, che khuất bụng kỹ hơn nữa, lúc này mới cất bước hướng nhà hàng mà đi.

Khách hàng còn chưa tới, hắn đi đặt chỗ ổn thỏa, gọi trước một bàn thức ăn nhẹ, sau đó đợi khách hàng đến.

Bất quá cũng chừng mười phút, khách hàng liền đến, lần này ngoại trừ người cùng hắn bàn bạc thương lượng Lương Tinh, còn có mấy người đàn ông thân phận thoạt nhìn cao hơn Lương Tinh cùng đi.

Đàn ông mà, trên bàn rượu nói chuyện làm ăn nhất định là không thể thiếu rượu, cũng may tửu lượng của Cố Dương trước đây thật lâu cũng đã luyện được, trước đó lại vừa uốn chút sữa tươi lót dạ dày, hắn cũng biết ăn nói, tận lực để cho mình không uống rượu, mặc dù uống cũng là người uống ít nhất trên bàn rượu.

Trong lúc đó, Cố Dương nhiều lần chạy vào WC, mỗi một lần đi, hắn liền nới lỏng dây lưng một chốc, uống một lần sữa tươi, thuận tiện móc cổ họng đem rượu ói ra, như vậy đối với dạ dày tổn thương lớn một chút, cũng dễ hình thành bệnh kén ăn, bất quá lại đối với thai nhi tạo thành thương tổn thấp nhất.

Khi lần thứ tư đi, Cố Dương cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, bất quá vẫn là móc cổ họng để cho mình đem rượu phun ra ngoài, đang phun, buồng toilet kế bên có người mở cửa đi ra, Cố Dương vốc nước súc miệng rửa mặt, ngẩng đầu một cái, xuyên qua gương thấy người đàn ông hướng bồn rửa tay đi tới  không khỏi sửng sốt. Sau đó theo bản năng hóp hóp bụng, lại nhanh chóng cúi đầu, vốc nước rửa mặt.

Lôi Nghị hôm nay cũng có xã giao, y không thích ở trên bàn rượu bị người mời đủ loại rượu, cho nên lựa chọn tốt nhất là trốn trong toilet, hơn nữa làm bộ như chính mình bị tiêu chảy,cho nên đợi ở trong WC thời gian dài hơn một chút. Trong lúc y nghe người này nhiều lần tới tới lui lui chạy đến WC, một hồi là đi vệ sinh, một hồi là ọe ọe nôn mửa, đương nhiên thính lực của Lôi Nghị không có thần kỳ đến như vậy, sở dĩ biết là cùng một người, là bởi vì Lôi Nghị cách khe bên dưới gian buồng vệ sinh nhìn thấy giày Cố Dương, nhiều lần.

Cố Dương lại lăn qua lăn lại động tĩnh khá lớn, cho nên mới dẫn tới chú ý của Lôi Nghị.

Lôi Nghị đi tới bồn rửa tay kế bên, liếc mặt một cái liền thấy bụng dưới gồ nhẹ của Cố Dương, hắn nhớ lại sự kiện tông xe lúc sáng sớm, vì vậy chần chờ mở miệng: “Là cậu?”

Thân thể Cố Dương nhịn không được cứng đờ.

Nguy rồi, chẳng lẽ bị nhận ra đi?!

“Sáng sớm tài xế của tôi lái xe không cẩn thận đụng phải xe của cậu, lúc đó tôi ở trong xe.” Lôi Nghị mở miệng lần nữa, những lời này, làm cho tinh thần buộc chặt của Cố Dương từ từ trầm tĩnh lại.

Hắn sang sảng cười, nói: “Thì ra là anh. Thật là trùng hợp a.”

“Không chịu nổi độ rượu?”

“Có chút.” Cố Dương có chút ngượng ngùng mở vòi nước tỷ mỉ rửa sạch uế vật sót lại trong bồn rửa tay.

“Bụng của cậu…” đường nhìn Lôi Nghị liền dừng lại đến bụng Cố Dương, ba chữ mà y nói này khiến cho thần kinh đang buông lỏng của Cố Dương lần thứ hai căng thẳng, bất quá đầu óc hắn xoay chuyển cũng nhanh, vỗ nhẹ bụng, hắn cười nói, “Không có biện pháp, xã giao quá nhiều, bụng bia liền càng lúc càng lớn, haha.”

“Đi phòng tập thể thao nhiều lần, cũng sẽ không như vậy.” Lôi Nghị rửa tay xong, lôi khăn giấy chà lau hai tay.

Cố Dương đương nhiên biết làm thế nào để bảo trì vóc người kiện mỹ, trước khi mang thai, hắn vẫn rất tự luyến (aka tự kỷ),cho rằng vóc dáng người bình thường so với mình kém xa. Chỉ là tình trạng hiện tại cũng không phải do chuyện tập luyện của hắn. Bất quá cũng không cần thiết cùng đối phương giải thích mà thôi. Hắn cười cho có lệ: “Nói cũng phải, tôi chính là lười thôi.” Nói xong hắn cũng lôi khăn giấy lau tay, sau đó nói,” Tôi đi trước.”

Lôi Nghị khẽ vuốt cằm, chậm rãi đi theo phía sau Cố Dương cũng đi ra khỏi toilet.

Bàn của hai người dĩ nhiên sát cạnh nhau, Cố Dương trước khi vào chỗ của mình cười cười hướng về Lôi Nghị mới vào cửa.

Ngày hôm nay thương lượng rất thuận lợi, ký xong hợp đồng rồi, Cố Dương liền tiễn mấy vị khách hàng kia ra cửa. Khi tính tiền đúng lúc liền đụng phải Lôi Nghị, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là lại cùng y lên tiếng chào hỏi.

Khi ra đến bãi đỗ xe, Cố Dương nhịn không được đỡ trán, bên cạnh xe của hắn chính là xe của người kia, hai người bọn họ thật đúng là … có duyên a!

Cố Dương không muốn lại cùng đối phương có nhiều tiếp xúc, cho nên rất nhanh mở cửa lên xe, còn chưa có đóng cửa xe chợt nghe thấy người kia hỏi hắn: “Cậu phải lái xe khi có rượu trong người?”

Cố Dương miễn cưỡng cười: “Không có, tôi chính là ở trên xe nằm một chút, dạ dày có chút khó chịu.”

“Chiếu theo cái loại phương pháp uống cùng ói của cậu, dạ dày có thể thoải mái mới là lạ.” Lôi Nghị lời lẽ sắc bén.

Cố Dương lười phản bác, liền đóng cửa xe, Lôi Nghị đưa tay ngăn cản, thấp giọng nói: “Tôi tiễn cậu?”

Cố Dương trợn to hai mắt, nhìn Lôi Nghị một cái, không ngừng bận rộn lắc đầu: “Không, không cần, tôi đợi bạn tôi tới đón… Đa tạ…”

Lôi Nghị bình tĩnh nhìn Cố Dương một lát, chỉ đem Cố Dương nhìn đến cả người sợ hãi: “Cậu sợ tôi?”

Cố Dương cười ha hả nói: “Làm sao có thể, tôi mà sợ anh a… ha hả…”

“…” Lôi Nghị không có kiên trì nữa, rút lại tay đang chặn cửa xe, lui ra phía sau hai bước, “Tùy cậu vậy, đừng uống rượu lái xe là được, tôi đi trước.”

“Được, gặp lại sau, đi đường cẩn thận…” Cố Dương nở nụ cười tiễn khách, cũng quyết định thật nhanh đón cửa xe lại.

Lôi Nghị nghe được tiếng đóng cửa xe, bước chân hơi dừng lại một chút, trên đầu cơ hồ rớt xuống ba đường hắc tuyến – bản thân đây là bị ghét bỏ sao…

Hiếm có khi phóng khoáng muốn quay lại làm người tốt chuyện tốt, kết quả ngược lại, đụng một mũi bụi. (aka có lòng tốt không được đền đáp còn mang tiếng xấu giống như đá vào một đống bụi không được gì còn bị bụi bám vào ý)

Mà thôi, y vẫn là duy trì hình tượng cao lãnh đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.