Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau
Không phải tiếng cười khúc khích cùng tiếng chụp ảnh của bà mẹ nào đó như thường lệ mà chỉ là một người cách đây chục phút trước đã quay đầu bỏ đi vì những lời tôi trách móc. Luận đứng sững người trước cửa phòng như thể không tin vào mắt mình. Bước chân cậu chậm chạp lùi về phía sau khiến tôi cảm thấy mình giống như một ông chồng tồi tệ, dẫn gái về nhà ngoại tình để rồi bị vợ phát hiện. Tôi hoảng hồn đẩy Tony ra, định chạy tới giải thích với Luận. Nhưng Luận nhìn tôi, cứ thế sợ hãi chạy vụt đi. Một lời cũng chẳng kịp nói, tôi bị Tony giữ lại trong phòng, Luận chạy đến nơi nào tôi cũng không biết. Luận đi mãi đến nửa đêm vẫn chẳng thấy về, lòng tôi lo lắng không nguôi. Bố mẹ Luận tin tưởng tôi mới giao Luận cho tôi, vậy mà... Tôi thở dài nhìn Tony đang ôm lấy tôi, khẽ trở mình một chốc cũng khiến cậu khàn giọng hỏi nhỏ: - Cậu muốn bỏ tôi hả San? - Không phải, tôi chỉ đang lo cho Luận. - Cậu ta lớn rồi, mười bảy mười tám tuổi đầu chứ nhỏ bé gì đâu mà cậu phải lo cho hắn? Tôi không biết Tony phát điên cái gì, tự dưng ngồi thẳng dậy khó chịu gắt gỏng. Đã thế còn không thèm chờ tôi đáp lời, một mạch rời giường khoác áo bỏ đi. - Không dưng cậu nổi cáu cái gì? Tôi nhanh nhạy nhảy xuống giường túm tay Tony kéo lại. Cậu hừ một tiếng rồi giật tay khỏi tay tôi. - Cậu đi mà tìm rồi quan tâm tên Luận nào đó đi, khỏi cần lo cho tôi. Chả hiểu cậu ta lại lên cơn điên gì, đêm hôm làm ầm lên như thế khiến mẹ tôi đang trong giấc nồng cũng phải thức dậy. Bà ngái ngủ mở cửa ngó đầu vào đặt ngón tay trỏ lên miệng: - Suỵt! Gần sáng rồi đấy, hai đứa có vận động gì cũng nhẹ nhàng thôi không hàng xóm tưởng có trộm đột nhập vào nhà bây giờ. Bà nói xong khép hờ cửa, để thò một tay trống rỗng đang làm động tác như cầm điện thoại chụp hình bấm chụp vài cái liên tục mới thỏa mãn đóng cửa lại mà trở về phòng. Tôi thật không dám nhận người vừa đến vừa đi nhanh như một cái chớp mắt đó là mẹ của mình luôn đấy! Một người đêm hôm nổi cáu phát điên thì thôi đi, lại rước thêm một bà mẹ chưa tỉnh ngủ hẳn mò sang. Mẹ tôi đi rồi, Tony cũng định mở cửa phòng đi luôn. Tôi không biết lúc đó não có bị úng nước hay không nữa, tự dưng chạy theo đè cậu lên cánh cửa. Hai tay đặt lên vai Tony, chân hơi nhón lên đột ngột hôn cậu. Một người giống như bị điểm huyệt đứng ngây ngốc trừng mắt nhìn một người lúng túng gặm nhấm môi mình. Tôi biết là mình không còn lối thoát nữa, nếu giờ buông ra chỉ là không khí ngượng ngập giữa cả hai. Vì thế tôi bắt đầu thử thực hành theo những thứ tôi từng viết trong truyện. Đầu lưỡi nhẹ vươn ra liếm môi Tony thăm dò, khi thấy trận địa an toàn bắt đầu đưa vào bên trong. Chợt Tony đưa tay ôm lấy tôi, loáng một cái đã đè tôi lên cửa. Chuyển từ tư thế bị động sang chủ động, hôn đến mức giống như rút cạn sinh lực tôi đi vậy. Tony rời khỏi môi tôi, mơn man bên dái tai rồi trượt dần xuống cổ. Một tay cậu sờ nắn hạt đậu bên ngực tôi, tay còn lại men theo lưng quần luồn vào bên trong, tôi hoảng hốt vội vàng đẩy ra nhưng không được, những điều muốn nói lập tức bị cậu nuốt vào. Khoang miệng tràn ngập hơi thở tình sắc. Ngay lúc này bàn tay của Tony đã nắm lấy cậu nhỏ của tôi rồi chà xát nhẹ nhàng. Có thứ cảm giác khác lạ từ từ dâng lên mỗi lúc một nhiều. Tony ghé đầu cắn nhẹ tai tôi thì thào khe khẽ: - A, cái đó của cậu... chào cờ rồi! Một câu chọc ghẹo không thô tục, nhưng thực sự lại làm tôi muốn phát điên. Cả khuôn mặt nóng rực như thiêu như đốt, trên dưới bị khiêu khích, ma sát dần trở nên căng trướng khó chịu. Tôi ậm ừ rên rỉ nho nhỏ như có như không phát ra từ cổ họng. Tony dường như rất thích âm thanh đó, bàn tay ma quái trong đũng quần chà sát càng lúc càng nhanh. Cậu tiếp tục thì thầm bên tai tôi: - Cậu thấy thích không? Tôi thở dốc ừm một tiếng, cậu lại đáp lời: - Nếu thích, cậu gọi tên tôi đi! Tôi thích cậu rên rỉ tên tôi! Tôi không biết vì sao cậu lại có sở thích này, nhưng khi tay cậu vẫn còn kích thích cả trên lẫn dưới thì đột nhiên, cậu hạ thấp trọng tâm cúi đầu cắn mút một bên ngực tôi. Nó quả thực giống một liều kích thích nặng, khiến toàn bộ những thứ dồn nén ở vật nhỏ bên dưới khiến nó căng cứng, toàn bộ đều phóng thích hết vào tay Tony rồi! Phóng thích xong, người tôi như kiểu mất dần sức sống. Vừa mệt vừa buồn ngủ. Tôi trượt người theo cửa, Tony không đỡ kịp nên thành ra tôi nằm bẹp luôn dưới đất. - Cậu thỏa mãn rồi thế còn tôi? Mắt tôi díp cả lại, lầm bầm ý kêu Tony tự đi giải quyết. Tony làm sao mà chịu tự mình giải quyết cho được, cậu nắm lấy hai bên vai của tôi lắc nhẹ. - Dậy dậy! Cậu đừng chơi kiểu nửa mùa thế chứ, tôi còn chưa mần ăn được gì cơ mà! Tôi buồn ngủ lắm rồi, đưa tay ôm ngang hông Tony kéo cậu nằm đè lên người mình. Tony có lẽ sợ đè tôi nghẹt thở nên nghiêng người nằm xuống, một tay để làm gối cho tôi, một tay còn lại ôm lấy tôi vào lòng. Tôi cúi mặt khẽ dụi vào ngực cậu, luồn một tay qua lưng quần nắm lấy vật cứng rắn bên trong chưa được thỏa mãn. Tôi cảm nhận được người cậu đột nhiên cứng đờ, tay cậu bắt lấy cổ tay tôi, hít một hơi thật mạnh rồi rít từng câu trong cổ họng: - Cậu thật sự rất đáng đánh đòn San ạ! Tôi tự cười trong lòng, cậu đánh tôi một cái thử xem, xem tôi có bóp nát thằng nhỏ nhà cậu không? Tay tôi cầm vật kia chà sát một lúc liền gục luôn. Mấy lần bị Tony lay tỉnh, tay tôi theo thói quen chà chà một tý lại dừng. Rốt cuộc không nhìn được nữa, Tony đành phải cầm cả tay tôi cùng tay cậu ấy tự thân vận động. Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, bọn tôi có giường có chăn không lên mà nằm, lại như hai thằng dở người ôm nhau nằm đất! Sáng ra tôi tỉnh dậy, có cảm giác cả người nhớp nháp như mới được vớt ra khỏi đống chất nhầy nhụa. Muốn tắm một chút cho thoải mái, nhưng Tony nằm bên như keo dính chó ấy. Ôm không rời! - Tony, thả tay ra để tôi dậy đi tắm nào! - Tắm chung thì sẽ thả! Tony vừa nhắm mắt, lầm bầm làu bàu đáp lại. - Đêm qua cậu không thỏa mãn tôi, giờ tắm chung rồi đền bù đi. Không thì chúng ta cứ nằm đất mà ngủ. Lát mẹ Tuyết qua, bà sẽ chụp vài tấm ảnh, đăng lên tường nhà với caption không mấy hay ho... Nghe đến đấy tôi lại bực rồi, đưa tay luồn vào trong quần Tony nắm lấy vật nhỏ mềm oặt, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: - Một là dậy, hai là tôi bóp chết thằng nhỏ của cậu. Lúc đầu khí thế bừng bừng đe dọa người ta, đến lúc vật kia ngóc đầu thức giấc, căng cứng nóng hổi trong bàn tay tôi thì lại hoảng hốt rút thẳng tay về. Nói thật, tôi rất muốn vả cho mình mấy cái bạt tai. Cái đó cứng lên thì thế nào? Không phải càng cứng thì gãy càng dễ à? Thế mà không nhân cơ hội bóp mạnh một cái đã rút tay về rồi. - Rồi xong! Cậu làm nó chào cờ rồi, chịu trách nhiệm đi! - Buổi sáng có thằng nào không chào cờ, chẳng qua tôi đụng vào không đúng lúc. Thế nên tôi việc quái gì phải chịu trách nhiệm? Tôi chột dạ lấp liếm. Giãy giụa linh tinh vừa muốn thoát khỏi móng vuốt của Tony vừa muốn kéo sự chú ý của cậu ấy sang cái khác. Tony nhìn tôi khẽ cười, hai tay cũng buông lỏng để mặc tôi đứng lên. Khiếp, phải nói lúc đó tôi như tội nhân được ân xá ấy, một mạch mở cửa bỏ chạy sang phòng mẹ dùng ké phòng tắm. Nhà tôi được cái hai mẹ con đều thích có phòng tắm riêng, đồ ai người ấy dùng chứ không có kiểu sáng ra la trời la đất tranh nơi vệ sinh cá nhân. Mẹ tôi nay dậy sớm, lúc tôi sang thấy bà đang ngồi trước máy tính lạch cạch gõ chữ. Thế nên vệ sinh cá nhân xong, tôi mới gọi mẹ nhờ bà sang phòng tôi lấy quần áo hộ. Bà thắc mắc vọng vào nhà tắm: - Sao em không tự về phòng mà lấy? Mẹ đang có ý tưởng dạt dào, chạy qua phòng em lấy đồ xong chạy về chữ rớt hết đó! - Con lột sạch đồ rồi làm sao ra được? Mẹ sang lấy cho con một tý thôi, đằng nào hố của mẹ chẳng do con lấp? - Không, rớt chữ đó! Em cứ tắm xong đi, nếu xong rồi thì cứ ngồi trong bồn cầu chờ mẹ nửa tiếng rồi mẹ lấy! Mẹ cứ chần chừ mãi, tôi kêu gào muốn khàn cả giọng mới thấy có cánh tay đưa quần áo vào. Mẹ bên ngoài cằn nhằn do tôi làm bà "rớt chữ" không ngớt lời đòi tôi lấp hố đền bù tổn thương, hại tôi không để ý cánh tay chưa rút khỏi khe cửa. Ầm một cái đóng lại, bên ngoài la hét muốn thấu trời xanh. Cánh tay ban nãy cũng rút khỏi khe cửa. Nghe tiếng kêu đó, chắc chắn không phải mẹ tôi rồi. Trong nhà này ngoài tôi với mẹ ra, Luận bỏ đi qua đêm chưa thấy về thì còn ai vào đây nữa? Tôi nhìn bản thân trong gương bật cười vui vẻ. Mình cứ từ tốn mặc quần áo, lát ra an ủi tên bạn trai nào đó vài câu là được.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau