Tôi tự xốc lại tinh thần, vừa chỉnh lý bản thân vừa chỉnh luôn thằng nhỏ ngay ngắn như mọi ngày mới chuẩn bị cặp sách xuống nhà. Nấu chút đồ ăn sáng chừa phần lại cho mẹ tôi xong, tôi sách cặp lấy xe đi thẳng tới trường mà không đợi Luận với Tony cùng đi.
Đợi với chả chờ, tôi thà đi một mình tận hưởng bầu không khí yên lành lúc sớm mai còn hơn chờ đợi để nghe tiếng cãi nhau chuyện vặt vãnh.
Nhưng tránh được một lúc, nào có tránh được mỗi lần cãi nhau của hai tên điên nào đó đâu. Thật tình tôi thấy rất phiền. Có mỗi chỗ ngồi đã phân rõ rệt rồi mà vẫn cãi nhau cho được mặc dù tôi còn đang ngồi giữa cả hai. Đúng là đau hết cả đầu!
Tôi bực mình quá, đập tay cái rầm xuống bàn rồi tức tối ôm hết đồ đạc sách vở của mình hằn học đổi chỗ xuống ngồi kế bên lớp trưởng dưới bàn cuối cùng. Có tí xíu giờ ra chơi cũng chả để người ta an nhàn nghỉ ngơi sau một tiết học. Đã vậy tôi nhường đấy, nhường chỗ cho hai đứa trẻ trâu nào đó.
Học cũng đâu đó gần hết buổi học rồi, điện thoại tôi chẳng hiểu vì đâu mà cứ tinh tang kêu lên liên tục làm tôi giật mình thon thót. Sợ lại một lần nữa nằm gọn trên sổ đầu bài với tội danh sử dụng điện thoại trong giờ rồi bị mời phụ huynh thì mệt lắm. Tôi lén lút cúi đầu thò tay vào tìm điện thoại trong balo rồi tắt âm thanh.
Mà chả hiểu sao lúc ngẩng đầu lên liền chợt thấy Luận cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000331/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.