Tôi đứng bên gốc bằng lăng chờ Luận. Vừa đợi vừa đưa mắt nhìn mây nhìn trời, nhìn những tia nắng nhỏ luồn lách qua kẽ lá, nhìn cả những chiếc lá úa vàng lê đi xào xạc trên nền gạch chợt nghĩ xa xăm. Nghĩ về mẹ tôi, nghĩ về những thứ khó hiểu ươm mầm nảy nở tự trong đáy lòng đối với một người xa lạ mới quen chưa được cả một tháng. Tôi lẩm bẩm cúi đầu đá đi viên đá nhỏ nằm trên mặt đất, đưa tay đặt lên lồng ngực rồi tự hỏi: "Mày thích cậu ấy không?"
Tôi lẩm bẩm hỏi tận mấy lần, chẳng có ai trả lời, chỉ có tiếng thình thịch thình thịch vang vọng trong lồng ngực. Từng nhịp từng nhịp trầm ổn.
Tôi thở hắt ra bỏ tay xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn theo chiếc lá nhỏ xào xạc bị gió cuốn đi trên nền gạch. Chợt thấy Luận đạp xe vội vã tiến lại gần chỗ tôi.
Chờ tới lúc Luận đứng chống một chân xuống đất, một chân còn đặt lên bàn đạp đứng trước mặt nhìn tôi, tôi liền bật chế độ làm màu, giả vờ hờn dỗi trách móc:
- Mày về ngủ luôn ở nhà hay gì mà lâu thế? Tao đợi mày mòn cả dép rồi đấy nhé!
Thực ra theo sự nghĩ ngợi miên man theo chiều gió của tôi thì cũng mới chỉ qua mười mấy phút thôi. Thời gian cũng không dài là bao. Chẳng qua tôi chỉ muốn làm màu trêu Luận một tí cho vui, ai dè Luận nó tin người quá đáng. Tưởng tôi giận thật liền gãi đầu gãi tai xin lỗi như đúng rồi.
Tôi lại tiếp tục bĩu môi hất hàm làm màu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000326/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.