- Tên trộm láo toét mà mẹ nói, đang ngồi ngay ngắn trước mặt mẹ. Và nó tên là Trần Đình Sơn.
Tôi nói xong thì giơ tay túm lấy chân mẹ tôi soi mói để mặc mẹ tôi vẫn còn đang đơ người ra để suy nghĩ xem câu nói của tôi có gì sai không. Càng soi thì tôi càng nghi ngờ, rằng có phải cái bằng tốt nghiệp loại giỏi trường y của mẹ tôi là dùng tiền để mua về hay không, mà cái chân mẹ lại quấn tùm lum như bánh giò thế này? Đáng lý ra người tốt nghiệp trường y ra như mẹ tôi thì sơ cứu đơn giản phải đều biết chứ, vậy mà đến băng bó cái chân cũng chẳng xong.
Tôi gác chân mẹ tôi lên đùi mình, vừa tháo cái "bánh giò" vừa hỏi mẹ: "Hồi trước mẹ đi học đại học có đút lót gì không thế hở mẹ?"
Mẹ tôi không có trả lời câu hỏi đó của tôi mà cuống quýt túm vào vai áo tôi. Bà hỏi trong hoảng loạn:
- Ứ phải rồi San ơi, người đang ngồi trước mặt mẹ là em mà, là San bảo bối của mẹ á. Trần Đình Sơn là cái thằng nào chứ làm gì phải em đâu.
Thôi rồi, tên cúng cơm chính mẹ tôi chọn chọn lựa lựa đặt cho tôi mà đến giờ bà còn không nhớ thì còn mần ăn được cái gì đây trời? Bất lực hết sức. Tôi đau lòng nhìn mẹ hỏi:
- Chứ con là ai?
- Em là tiểu bảo bối của mẹ nha.
- Con tên gì?
- Dĩ nhiên con tên là San rồi, tên mẹ đặt hay thế mà lị. Tiểu San San, San bảo bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000315/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.