- Đúng, cậu rất phiền. Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Nói xong tôi thấy Tony hơi sững người lại, cậu ấy nhìn tôi chốc lát rồi cúi gằm mặt xuống đất. Hình như tôi hơi nặng lời mất rồi. Nhưng thân là một thằng đàn ông, lời đã nói ra sao có thể rút lại? Tony im lặng không nói gì, tôi cũng chẳng biết nên nói cái gì tiếp đành im lặng quay người làm nốt việc của mình.
Chờ tới khi tôi dọn dẹp xong xuôi, đưa cái phòng bếp coi như là trở về nguyên dạng thì cũng gần 10 giờ đêm rồi. Cũng chẳng thấy bóng dáng Tony lảng vảng trước mặt tôi nữa. Tôi thở dài, làm thêm vài ba thứ lặt vặt rồi trở về phòng của mình. Đi ngang qua phòng mẹ, tôi dừng lại nhìn rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Mẹ tôi ngủ rồi, bà nằm úp trên giường như đứa trẻ, tay vẫn ôm chặt lấy cái điện thoại. Chăn thì đắp hờ hững một chân bên trong một chân bên ngoài.
Nhìn mẹ như đứa trẻ thế này quả thực nhiều lúc tôi chẳng biết làm sao, nhưng bà là mẹ tôi mà. Đôi lúc tôi cũng có sự ganh tỵ với người khác có mẹ như này như kia nhưng tôi biết rõ rằng, mẹ người ta có tốt đến mấy cũng chẳng phải mẹ của mình. Mà cái người trước mặt đang chép chép cái miệng rồi chợt mỉm cười, khóe môi còn vương chút nước kia mới chính là mẹ của tôi.
Tôi hơi mỉm cười lật người bà nằm gọn gàng lại rồi rút cái điện thoại trên tay mẹ tôi ra. Tình cờ làm sao lại làm màn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000313/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.