Đắc tội với giáo viên tới nỗi bị ghi vào sổ đầu bài trong ngày đầu tiên chuyển đến, cũng chỉ có một mình Tony. Cả trường này chưa có trường hợp nào như thế cả. Tôi thở dài ngao ngán. Chẳng biết Tony ngồi xuống khi nào mà lại nghiêng đầu ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Tiểu San đau lòng thay tôi hả, thế cậu bị tôi hút hồn chưa?"
Đậu xanh nhà nó, tôi mới thấy tội nghiệp cậu ta không bao lâu mà đã cợt nhả vậy rồi. Hiện tại tôi rất muốn đấm cho cậu ta một phát nhưng lại không thể. Vẫn còn đang trong tiết học. Tôi nén cơn giận xuống, thấp giọng dọa nạt cậu ta:
"Không muốn ăn đấm thì cút!"
"Đánh là thương, mắng là yêu. Dăm ba quả đấm đổi được vợ về ôm ấp, quá lời còn gì"
Tony vừa nói vừa vênh cái mặt ra tỏ vẻ, tôi để yên cho cậu đấm đó mau tới đấm đi. Tôi lừ mắt lườm cậu ta, trong lòng lại niệm câu thần chú, "không nói chuyện với kẻ điên, bình tĩnh bình tĩnh". Ấy thế mà cái kẻ nào đó lại cứ cố chấp tới tận khi ra về rồi mà vẫn dai dẳng bám theo tôi không ngừng.
- Tiểu San San, chờ tôi với!
- San ơi, chờ tôi theo cùng với nào, cậu đi nhanh như thế làm gì.
Tôi bất chợt dừng lại, Tony chạy đuổi theo phía sau phanh không kịp tông thẳng vào tôi. Cánh mũi cậu ta bị đầu tôi đập vào.
- Ái ui, gãy mũi tôi rồi. Sao cậu dừng lại bất chợt làm gì thế?
- Cậu muốn tôi dừng lại, tôi dừng lại cho cậu xem.
- Á,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000309/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.