Vất vả lắm mới tống cổ được cái tên khó ưa nào đó ra khỏi nhà, nhưng trong nhà lại xuất hiện một kẻ nói nhiều không thể nào ghét nổi thì phải làm sao bây giờ? Tôi chán nản chống cằm nhìn bà mẹ nào đó vừa đút cơm vào miệng vừa liến thoắng:
- Chồng con công nhận íu đúi thật á, đáng lí ra phải đại chiến ba trăm hiệp chớ, đại chiến tới nỗi bàn rung muốn gãy thì mới được chứ đằng này chỉ có 10 phút lẻ. Chả bõ bèn chi cả.
- Rồi, rồi, tên đó yếu đuối. Mẹ nhai cơm nhanh rồi nuốt hộ con cái.
Tôi chép miệng lên tiếng nhắc nhở. Thật không hiểu nổi cái thói ăn cơm hay ngậm này xuất hiện từ đâu nữa. Là trẻ con nó vừa ăn vừa ngậm thì chẳng nói, đằng này một người lớn 38 tuổi đầu, đã là đầu ba rồi mà vẫn có cái thói quen vừa ăn vừa ngậm cơm như thế. Trước đây mẹ tôi không như vậy. Tôi cũng chẳng phải giống như bây giờ, nóng nảy khó tính. Hở một tí lại lôi cả tên cả họ mẹ mình ra như thế.
Trước đây, theo trí nhớ mơ hồ của mình, mẹ tôi là một bà mẹ rất mẫu mực. Bà có một công việc nho nhỏ tại bệnh viện, làm cử nhân ở khoa xét nghiệm nên giờ giấc đi về rất ổn định. Nhà chỉ có hai mẹ con nên hôm nào buổi trưa bà không về được đều nhờ cô Dung bên hàng xóm chăm sóc tôi. Rồi tới khi chiều lại nấu ăn chờ tôi về còn chăm chỉ làm bài tập cùng tôi, chơi cùng tôi nữa. Nhưng đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000306/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.