Chưa đầy hai phút sau đó, mẹ tôi diện nguyên cây pizama màu hồng xỏ dép nọ dép kia lạch bạch chạy ra. Tra khóa vào ổ lạch cạch mở cổng, tôi chưa kịp phản ứng mẹ tôi liến thoắng nói:
- Một phút bốn mươi ba giây, không quá hai phút nha. Mau, mau lên lấp hố cho mẹ, có độc giả cào tường nhà ta rồi kìa, mau mau vào đăng chương không dao kéo lại bị ship đến nhà bây giờ...
- Trần Ánh Tuyết!
Tôi nói lớn ngắt lời bà khiến bà đứng ngơ ra rồi dạ một tiếng rõ là ngoan. Thật sự thì rất nhiều lần tôi muốn mắng bà mẹ nhà mình một trận thật lâu cho thỏa lòng, mà cứ mỗi lần định chửi thì bà lại ngoan như một con cún nhỏ làm tôi chẳng biết làm sao mà cất lời nặng nề. Biết bao nhiêu lời nói không hay cứ nghẹn ứ lại không sao thốt lên được. Tôi đưa tay đỡ trán, cái thói quen vốn dĩ không nên tạo thành mà tôi lại cứ liên tục sử dụng mỗi khi ở bên cạnh bà mẹ này.
- Chào cô Tuyết!
Tony nghiêng người sang bên để cho mẹ tôi thấy, mỉm cười lễ phép chào bà. Khi ấy trong lòng tôi có tiếng vụn vỡ loảng xoảng luôn rồi, tôi còn chưa kịp kéo tay lôi bà mẹ già vào nhà thì bà ấy đã tơn hớn hỏi tôi một câu xanh rờn:
- Thằng bé này là chồng con à?
Là chồng con à... Chồng con cái mợ gì ở đây? Gì mà thăng cấp nhanh quá vậy trời? Trước đây không phải mỗi lần mấy thằng bạn tôi đến nhà, mẹ tôi cùng lắm chỉ dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ba-me-cuong-dam/1000304/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.