Trời vừa sáng, mùi thức ăn thơm phức thổi phồng cái bụng đói của Tiểu Nhiên. Nghe thấy các tiểu ẩm thực đang mời gọi mình, Tiểu Nhiên lăn tăn chạy xuống. Hạo Quân ngồi đó, nhìn cô hỏi:"Hô hô! Em gái a~ Hảo hảo anh đi rồi cho ăn a~" Khuôn mặt tươi tắn của Tiểu Nhiên cô bỗng bị lời nói đầy máu chó của Hạo Quân làm sầm xuống, đen như đít nồi. Tiểu Nhiên khẽ cau mày, trừng mắt nhìn anh nói:"Hảo hảo cái mông anh!" Thấy ánh mắt như muốn giết người của em gái, anh nuốt một ngụm nước bọt, đứng lên cung kính nói:"Ây da, là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn! Mời đại nhân ngồi a!" Cô cười thỏa mãn, bắt đầu quá trình tiêu háo hết thức ăn trên bàn. Lòng anh như búa nổ, mẹ nó, sao anh lại có thể quên em gái của mình có công lực ăn biến thái thế này cơ chứ!? Nhìn em gái mình ngồi xỉa răng rồi nhìn thức ăn trên bàn đã bị càng quét hết, vừa tiếc vừa muốn mắng người nhưng miệng anh cứ giật giật không nói nên lời. Không được, phải nhẫn nhịn! Thua keo này thì bày keo khác, còn nhiều trò lắm! ... Buổi chiều, Tiểu Nhiên vừa từ học viện đi về thì đã thấy mùi thơm từ bếp đang tấn công vào mũi cô. Ha ha...các tiểu bảo bối hãy chờ ta! Sau một hồi loay hoay, cô đã ngồi ngay thẳng vào bàn ăn. Tiểu bảo bối chuẩn bị vào miệng thì bị một bàn tay chặn lại. Hạo Quân nhìn cô, kiên quyết nói:"Em định ăn không rồi hưởng à?" Cô dựa lưng vào ghế, nghênh mặt đáp trả:"Thế anh muốn gì?" Tiểu Quân cười gian, anh ghé sát tai cô, giọng nói quyến rũ đầy mê người của anh làm cô nhũn ra:"Hảo hảo a~" Hừ, ông anh của cô vậy mà cũng biết quyến rũ người khác. Hảo hảo à...Hừm hừm! Tiểu Nhiên cô nhất định sẽ hảo hảo tên lưu manh Hạo Quân một trận nhớ đời! "Được!" Cô nói. Anh cười ha hả, mỹ nhân kế tiến hóa thành mỹ ăn kế đúng là thuộc đẳng cấp thượng thừa rồi a! Đánh đổ em gái? Dễ như trở bàn tay a! Hạo Quân suy nghĩ một hồi, anh búng tay một cái nói:"Cầu thơm thơm~" Tiểu Nhiên nhìn anh, cười thầm trong bụng. Đây chắc chắn sẽ là nụ hôn in sâu vào lòng người của cô dành cho anh a! Tiểu Nhiên nâng cầm anh lên, nhón hai chân khẽ hôn nhẹ vào má của anh. Bờ môi mềm mại của cô chạm vào gò má ửng đỏ của anh thật nhẹ nhàng...cái đó là lúc đầu! Trời ạ, tiểu ranh ma này mút tới nát cái má của anh nó rồi! Đệch, chẳng lẽ đời trước Hạo Quân anh phá miếu Nguyệt Lão nên giờ gặp báo ứng đúng không? Hạo Quân "ai ui" vài cái, xuyết xoa miếng thịt đỏ ửng trên mặt mình. Hu hu khuôn mặt đẹp trai của anh! Hu hu tiểu ranh ma này thật ác quá a!!! Tiểu Nhiên cười tinh nghịch, nói:"E he! Hảo hảo xong rồi thế em không ngại đâu a!" Xong, cô càng quét cả bàn ăn với tốc độ thần thánh! Mỹ ăn kế cái gì chứ? Đẳng cấp thượng thừa cái gì chứ? Ứ chịu! Ứ chịu! Con nhóc này nó có còn là người nữa đâu mà cưa với chả cưa? Kế hoạch "Mỹ Ăn Kế" của anh coi như tiêu tan hết rồi! ... Buổi tối. Tiểu Nhiên đã đi vòng quanh một chỗ được bảy bảy bốn chín vòng rồi. Tại sao ư? Tại vì bỗng nhiên có đứa lấy trộm cái bánh pudding mà nhỏ để dành! Cơn giận sắp lên tới đỉnh hoa tâm, Tiểu Nhiên đạp cửa phòng khách cái *rầm*, la lớn:"PUDDING!!!" Các anh ngơ ngát nhìn cô em gái của mình, hỏi:"Pud...ding?" "Pudding, pudding, pudding...Đâu rồi!?" Các anh nhìn nhau rồi nhìn Hạo Quân. Thấy họ nhìn mình, Hạo Quân nuốt một ngụm nước bọt, nói:"Hồi sáng anh lỡ ăn...một miếng!?" Cô nghiến răng kèn kẹt, rặn ra từng chữ:"Một! Miếng! Liền! Hết!?" Hạo Quân gãi đầu cười ha hả đáp:"Hình như vậy...!" Dứt lời, Tiểu Quân đáng thương bị cô kéo đến phòng tập đì một trận thừa sống thiếu chết. Đêm nay chắc khỏi còn răng để ăn cơm nữa rồi a! ... Tại phòng Quốc Phong, kể từ hôm mà họ nhận ra mình thích Tiểu Nhiên thì trông anh cứ buồn buồn. Chính tâm mình nói rằng sẽ không theo đuổi cô, chỉ đứng đằng sau bảo vệ cô, nhìn cô hạnh phúc. Thế mà...khó quá! *Cộc, cộc, cộc* tiếng cửa phòng anh vang lên, Quốc Phong ra mở cửa thì thấy Tiểu Nhiên đang cầm ly sữa nóng trên tay. Cô đi vào, đặt ly sữa trên bàn rồi ngồi xuống ghế nói:"Dạo này em thấy anh có vẻ kì lạ nên đem sữa nóng tới cho anh. Bộ anh bị gì à?" Anh im lặng ngồi xuống kế bên cô, bất chợt anh hỏi một câu:"Nếu em thích một người...nhưng những người khác cũng thích người đó...thì em sẽ làm gì?" Tiểu Nhiên suy ngẩm một hồi, cô búng tay đáp:"Thì mặc kệ! Mình thích người ta thì phải dũng cảm mà tiến lên chứ! Nếu như cứ đứng đằng sau hoài thì mãi mãi sẽ không thể đến với nhau được đâu à nha! Mà...bộ anh thích ai hả?" Nghe thế, anh cười ma mị khẽ nhéo má cô, nói:"Ừm! Người anh thích rất dễ thương, cực kì dễ thương! Thích ngay từ ngày đầu gặp mặt luôn đó...!" Cô "ồ" một cái, cười tủm tỉm nói:"Chắc chắn cô gái đó sẽ rất hạnh phúc!" "Sao em nghĩ vậy?" Anh hỏi. Tiểu Nhiên đứng lên, giơ hai tay lên cao, cười tươi rói đáp:"Vì anh tốt mà!" Đúng là...lúc nào nụ cười ấy cũng làm tim người ta đập mạnh thế sao? Mà cũng tốt, anh biết mình nên làm gì rồi! Anh nghĩ đứng đằng sau không phải điều tốt...vì nếu cứ thế, anh sẽ chẳng bao giờ chạm được đến cô! ... Anh tư cuối cùng cũng nhập cuộc, cơn bão mang tên "Chiến Dịch Tình Yêu" đã đủ người! Bắt đầu quét sạch nào!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]