“Kính hồ núi xanh thẳmmây thấp bay, giai nhân màn trướng ám miêu mi, ai đang hỏi quân sao chẳng về…”Ngồi trong xe, Tần Tiểu Mạn rên.
Cố Lãng cong ngón tayngoáy ngoáy lỗ tai, “Chuyện tốt sắp tới, hát mấy cái não ruột này làm gì? Quâncủa em trở về làm tài xế cho em rồi đây!” Dọc đường đi, anh lái xe cực kỳ chậm,rất sợ ảnh hưởng đến cô. Thực khác với tốc độ phóng trước đây của hai người.
“Chẳng lãng mạn gì cả.”Tiểu Mạn bĩu môi, lần nữa tận lực giơ bàn tay trắng trơn của mình ra trước mặtanh lắc qua lắc lại, cô muốn nhẫn đính hôn, nhẫn đính hôn… “Em xướng không haysao? An An dạy em đó, đại học cô ấy toàn xướng bài này. Không phải cô ấy lớn lênở nước ngoài chứ, thi từ ca phú còn biết nhiều hơn em.” Nói đến người này, côkhông khỏi có chút căm giận.
“Nghe như muỗi vo ve.” CốLãng nhãn thần nhàn nhạt đảo qua tay cô, đem toàn bộ chú ý đặt vào đường điphía trước.
Tiểu Mạn theo dõi khuônmặt nhìn nghiêng của anh một hồi lâu, ấp úng: “Cái kia, anh có chuẩn bị lễ hỏikhông?” Cô suy nghĩ, tay khoác lên cánh tay anh, mau nhìn em, lấy giấy chứngnhận rồi mà cả nhẫn cũng chưa có!
Cố Lãng chậm rãi tấp xevào ven đường, quay đầu nhìn sâu vào mắt cô, “Cả người anh đều là của em rồi.Em còn muốn lễ hỏi gì nữa?”
“Anh,” Tần Tiểu Mạn cắn cắn môi, không biết nên nóicái gì, sớm nghĩ rằng sẽ không dỗi nhưng mà nhịn không nổi. Tuy rằng ở trongtay đã có được điều còn quý hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920170/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.