Tiểu Mạn về nhà, thôngbáo tin Cố Lãng cuối năm nay bận việc không thể về được cho cha mẹ anh. Cố mẹvà Cố cha tuy rằng không nói thêm gì, thế nhưng, nỗi thất vọng trên mặt thì khómà giấu được.
29 Âm lịch, Cố mẹ trongbếp làm bánh chẻo, càng nghĩ càng thấy mình già thêm một tuổi mà chẳng có ýnghĩ gì, vừa băm vừa chặt vừa thở dài. Cố cha nhìn dáng vẻ của vợ biết ngay làlại nhớ con trai, muốn an ủi bà ấy một chút nhưng lại cũng chẳng biết nói gì,đành thở dài theo.
Cố mẹ quay lưng đi lặnglẽ chùi nước mắt, nghe tiếng Tần cha sát vách cười sang sảng, nhìn lại nhà mìnhthấy quạnh quẽ vô cùng, không khỏi nức nở: “Nuôi con trai mà làm gì chứ, rangoài có chức vụ hay không có cũng chẳng muốn về nhà, chỉ có con gái là tìnhcảm.”
“Ô, bây giờ bà mới biếtcó con gái tốt sao?” cửa nhà bị Tần mẹ đẩy vào, vừa lúc nghe thấy câu nói thêthảm kia của Cố mẹ, phi thường đắc ý, khoanh tay đứng trước mặt Cố mẹ, điệu bộcả vú lấp miệng em. Thường ngày cùng mấy bà hàng xóm chơi bài, lúc nào bà tacũng đem chuyện Cố Lãng ưu tú thế này, thế kia ra nói, ép Tiểu Mạn nhà bà tớimức không ngẩng đầu lên được. Hóa ra là bà già này cũng có lúc như thế!
Cố mẹ cởi tạp dề ra, xoaxoa tay, lãnh đạm nói: “Tôi hôm nay không có hứng cãi nhau với bà.”
“Ui chao,” Tần mẹ hếchmặt lên, quay người đi ra ngoài, “Uổng công Tiểu Mạn nhà ta thương mến hai ôngbà già bất tử nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920124/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.