Tới đỉnh núi, Cố Lãngcũng phải thán phục tốc độ phát triển nhanh chóng của ngôi chùa. Bởi lẽ, xungquanh đều là đèn với nhang, khắp ngôi chùa đều toát lên một làn khói nhànnhạt. Trừ quán cơm, quán trà, cửa hàng hương, còn có một quán tắm suối nướcnóng được xây dựng tựa mình theo vách núi.
Cố Lãng giương mắt nhìntấm bảng hiệu cổ kính treo ở giữa cửa, một chữ “Duyến” viết dưới dạng phồn thể.Hóa ra đây là chỗ trước đây Lục Nhược bị người ta truy đuổi hay đến ở. Cho dùchưa đặt chân vào, đứng ở cửa quan sát một hồi cũng cảm nhận được sự khác biệtcủa chỗ này. Kiến trúc mô phỏng theo kiểu cổ, cả đèn cả nhang đều cùng chiếusáng xung quanh, rường cột chạm trổ tuy đối nhau chan chát nhưng lại mang mộtphong cách riêng.
Cúi đầu nhìn Tiểu Mạn ngồi trên chiếc ghế dài xoa bópđôi chân, anh hỏi: “Bây giờ em muốn đi thắp hương luôn hay để ngày mai?”
Núi Tú Sơn cao cùng lắmchỉ 1000m, thế nhưng nếu cứ khom lưng đi bộ sẽ phải leo trèo hơn nửa đoạnđường, đã thế lại còn cố chấp không ngồi cáp treo, Tiểu Mạn lúc này khẩu khícũng ngót mất phân nửa, nhìn dòng người thật dài trước cửa chùa, yếu ớt lắcđầu, “Bỏ đi, ngày mai, đi nữa thì nóng chết mất.”
Tần Tiểu Mạn đi vào“Duyến”, ngồi ghé lên chiếc giường lớn khắc hoa rồi chẳng muốn đi đâu nữa. Ởđây khắp nơi đều thoang thoảng một mùi hương an tĩnh, hoàn toàn khác với khôngkhí nơi thành phố, mang mùi vị tươi mát của cỏ cây, cái mũi mẫn cảm của Cố Lãngcũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920118/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.