Lục Hi bị anh ta ngảngớn, xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Anh, anh ta dám….! Hai gò má bắt đầu đỏứng lên lan tới tận cô.
“Chậc chậc, thật là mẫncảm!” bàn tay Lục Nhược từ trên ngực trượt xuống phía dưới, dọc theo đường congmỹ miểu xuống tới eo, một đường cong vừa khít với bàn tay anh. Cô gái này, anhthật sự là muốn cô đến phát điên. Đánh mắt lên nhìn cô, kinh ngạc thấy hai mắtcô đong đầy nước mắt.
“Chỉ là đùa thôi mà, khóccái gì mà khóc!” Lục Nhược khẽ huých cô một cái, giả vờ thoải mái nói, khóemiệng khẽ nhếch lên, hai tay đặt lên thắt lưng, nheo nheo mắt, “Được rồi đượcrồi, em đi đi. Bổn thiếu gia hôm nay mệt rồi.”
Lục Hi quay lưng lại,hoảng loạn lau nước mắt trên mặt, nói gì đó không rõ ràng, xách chiếc túi đặttrên bàn vội vã chạy trốn.
“Aizz, ngày mai tôi sẽtrực tiếp tăng lương cho cô, bổn thiếu gia lời nói đáng giá nghìn vàng!” LụcNhược chẳng hề để ý tiếng cửa từ phía sau mở ra rồi đóng sập lại một cách nặngnề, cắt đứt lời nói của anh.
Đáy mắt Lục Hi tràn ngậpsuy tư đứng chờ ở cửa thang máy. Cánh cửa từ từ mở ra, tấm gương sáng loángphản chiếu dáng dấp của cô, thật sự vô cùng chật vật.
Bên trong có một cô gáidáng người cao gầy rất xinh đẹp, thấy Lục Hi liền rất lẳng lơ hất mái tóc xoăn,đôi chân thon dài thong thả bước ra.
Lục Hi cúi đầu đi vàotrong, tình cờ nhìn ra ngoài, phát hiện người đẹp kia đi tới phòng của LụcNhược, móc trong chiếc túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920104/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.