Tần Tiểu Mạn đến năm 24tuổi vẫn luôn tuân thủ pháp luật, làm một công dân tốt. Lúc ở trường học tuykhông phải là học sinh ưu tú, nhưng cũng là học sinh ngoan ngoãn. Cô với CốLãng hai người trước sau đều luôn khác biệt, là điển hình vực sâu với trời cao!
“Không nói?” Cố Lãng ủ rũphát hiện ra Tiểu Mạn không phản ứng gì, liền vỗ vỗ vai cô: “Rốt cuộc có chuyệngì?”
Tĩnh lặng!
Chính là tĩnh lặng!
Cố Lãng không nhịn được cúi xuống nhìn cô, trong lòngchấn động, khuôn mặt cô nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, vai gầy khẽ run run.
“Khóc cái gì?” CốLãng không khỏi chuyển giọng nhẹ nhàng, anh thấy khó chịu nhất là nhìn Tiểu Mạnkhóc, mỗi lần khóc đều khiến trái tim hắn nhức nhối không yên.
Tần Tiểu Mạn nức nở nửangày, lúc ngưng khóc mới thút thít: “Cố Lãng, anh… anh đi… anh đi tự thú đi.”
“Chính vì cái này?” CốLãng há to miệng, lôi khẩu súng ban nãy từ bên hông ra, tùy tiện ném lên ghếsofa. Tần Tiểu Mạn kinh hoàng đưa tay ra bắt lấy. Đây là lần đấu tiên cô thấyvà đụng vào súng lục nha.
“Anh mang theo súng ốnglà phi pháp là phạm tội đấy, biết không?” Tiểu Mạn bình tĩnh lại, bắt đầu giáohuấn Cố Lãng.
“Ừm” Cố Lãng hừ mộttiếng, rót một ly rượu, tách một cục đá bỏ vào. Trong lòng phiền muộn, một khẩusúng cũng khiến cô thành bộ dạng này. Nếu cô mà biết chuyện vài năm trước khianh mới ra ngoài làm ăn, không phải sẽ chạy xa trăm dặm sao?
“Ừm? Ừm là sao?” Tần TiểuMạn nhìn biểu tình lạnh nhạt của Cố Lãng, nói không nên lời.
“Là giả đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/147267/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.