Chương trước
Chương sau
Trở lại trước đó mười năm phút.
Diệp Thiếu Nam khẽ mở đôi mắt của mình ra, hắn cảm nhận được khí tức xuy yếu của Thế Cường, theo một chiều hướng nào đó tên này đã khinh thường đối thủ của mình và để lật thuyền trong mương, hắn không hề muốn như vậy thế nên đã đến lúc hắn phải hành động.
Lưu Tinh Nhi có xu thế áp đảo đối thủ thế nên hắn cũng không quá lo lắng mà chỉ lo cho Thế Cường, đối thủ của hắn rất mạnh, nhìn qua chỉ là một cậu nhóc mười bốn mười năm tuổi thế nhưng thực lực lại không hề tầm thường chút nào.
Nếu trước khi được Nam Phong thu làm đồ đệ thì Hữu Tín chỉ là một cậu nhóc với thân hình gầy gò, ốm yếu, trông giống như một đứa trẻ bảy, tám tuổi, nhưng sau khi tu luyện “Phong chung cực công tán” thì hình thể của cậu nhóc đã ngang bằng với một người mười bốn, mười năm tuổi, phù hợp với độ tuổi thực tế của mình và có xu hướng mạnh mẽ hơn bạn bè cùng trang lứa.
Hữu Tín cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Thiếu Nam nhưng cậu đang trong thời khắc quan trọng không thể phân tâm, chỉ cần sai một ly thôi là tất cả đều trở thành công cốc.
Trong thời khắc căng thẳng đó thì Đại Thành đứng ra chặn ngang cường giả mạnh nhất này, nhiệm vụ của hắn là ngăn cản người này cho đến khi Hữu Tín, Dương Dương đánh bại đối thủ của mình.
Dưới con mắt của Diệp Thiếu Nam thì cái tên vô danh tiểu tốt trong tổ đội mười hai là một kẻ không biết sống chết, dám chắn đường đi của hắn, theo những gì mà hắn biết thì tên Đại Thành này là một kẻ không đáng nhắc tới, nếu không có hai đồng đội hùng mạnh của mình thì có khi tên này chưa chắc đã xuất hiện ở đây.
“Cho ngươi ba giây để tránh ra trước khi tự làm tổn thương mình!” Diệp Thiếu Nam hờ hững nói, hắn không coi cái “đối thủ” này ra gì cả, thực lực quyết định tất cả.
Đại Thành hồi hộp trong lòng nhưng lý trí khiến cho hắn vững tâm hơn rất nhiều, hắn chỉ cần ngăn cản người này một lúc chứ không cần phải đánh bại.
Đại Thành hít một hơi thật sâu rồi tự tin nói: “Muốn đi khỏi chỗ này thì phải đánh bại ta trước!”
Diệp Thiếu Nam thu lại vẻ mặt hờ hững của mình, hắn gằn giọng nói: “Như ý nguyện của ngươi, một chiêu tử!”
Dùng tốc độ khó tin của mình Diệp Thiếu Nam nhanh chóng tiếp cận đối thủ và tung một chảo ngay trước ngực khiến cho tên này văng xa một đoạn rồi quỳ gục xuống đất.
“Hừ! Không chịu nổi một đòn!” nhẹ nhàng nói một câu Diệp Thiếu Nam không để ý đến kẻ này nữa mà thay vào đó là nhìn về phía Hữu Tín.
“Chưa xong đâu!”
Người mà hắn cho rằng đã gục ngã nay từ từ đứng dậy, một chưởng của hắn không hề nhẹ, nó khiến cho trước ngực của Đại Thành in thành hình bàn tay và khiến cho tên này thổ huyết.
Diệp Thiếu Nam ngạc nhiên nói: “Ồ! Vậy mà không gục ngã, sức chịu đựng của ngươi cũng khá đấy, nếu bốn thành công lực đã không được vậy thì bảy thành!”
Nói xong Diệp Thiếu Nam lần nữa lao đến tung một chưởng vào vị trí trước đó của mình.
Đại Thành không để cho người này được như ý, hắn theo bản năng dùng hai tay chặn trước ngực và vận nội công đến cực hạn.
Một đòn này đánh vào Đại Thành khiến cho hắn một lần nữa bay người ra xa, lần này kể cả khi đã vận hết nội công chỗng đỡ nhưng vẫn không thể ngăn cản được, lực đẩy của chưởng lực khiến cho hắn lần nữa ngã lăn xuống đất, cơ thể chạm gần đến mép của sàn đấu.
Tưởng chừng đã gục ngã thế nhưng Đại Thành lại lần nữa đứng dậy trước cái nhìn ngạc nhiên của đối thủ, Diệp Thiếu Nam cảm thấy khó chịu vì cái tên này giống như tiểu cường đánh mãi không chết, hắn một lần nữa tiến lại gần và hất cẳng Đại Thành xuống sàn đấu.
Một bàn tay rắn chắc ôm lấy bắp chân của Diệp Thiếu Nam, Đại Thành thương tích đầy mình nhưng vẫn không chịu thua, là một quân nhân hắn cũng có niềm kiêu hãnh của mình, hắn không muốn bị người khác khinh thường mãi được.
Diệp Thiếu Nam bỏ thái độ khinh thường của mình đi, ánh mắt có phần phức tạp nói: “Lời nói lúc trước ta xin được rút lại, ta đã nói những lời khinh thường về ngươi, ngươi quả thật là một trang hảo hán! Nhưng mà…”
“Ngươi vẫn phải dừng lại ở đây thôi!”
Nói xong, không một động tác thừa Diệp Thiếu Nam hất Đại Thành xuống sàn đấu thế nhưng Đại Thành đã nhanh trí lợi dụng lực đẩy để bật người lên cao rồi thừa dịp luồn ra phía sau ôm ngang eo Diệp Thiếu Nam cùng đi xuống.
Diệp Thiếu Nam tức giận xoay người cực nhanh, hắn hét lên một tiếng và dùng đầu gối của mình húc mạnh vào bụng của Đại Thành khiến cho tên này đang đà rơi xuống nhưng phải bật ngược trở lại sàn đấu.
Quay đầu lại Diệp Thiếu Nam nhìn thấy Vũ Hữu Tín và Phạm Dương Dương đang đứng trước mặt mình.
Đại Thành cười gượng giọng nói có chút run rẩy, hắn cố lấy hết sức bình sinh của mình nói: “Nhiệm…nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành?”
Hữu Tín ngồi xuống, nhẹ nhành đặt bàn tay lên bả vai của Đại Thành và nói: “Anh đã làm rất tốt, bây giờ hãy để đó cho chúng tôi!”
Đại Thành cười mỉm một tiếng rồi gục đầu xuống đất, lúc này cũng chính là lúc hắn thật sự ngất đi mà không còn tiếc nuối.
Hữu Tín đứng dậy nhìn Diệp Thiếu Nam và nói: “Đến lượt ngài rồi Diệp Thiếu Nam, chúng tôi sẽ tiễn ngài ở đây!”
Diệp Thiếu Nam cười lạnh, một luồng sát khí khủng khiếp tỏa ra từ hắn, hắn lạnh lùng nói: “Vậy thì hãy xem thực lực của các ngươi đến đâu đã!”
Sáu ánh mắt nhìn nhau đánh dấu cho một trận chiến đỉnh phong bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.