Hai người im lặng ngồi nhìn nhau một lúc để xem ai sẽ là người thiếu kiên nhẫn trước.
Vị chỉ huy cười nhẹ lắc đầu lên tiếng: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, ta đây bái phục! Không ngờ vị huynh đệ mang một thân tuyệt học mà phẩm chất cũng hơn người!”
Trong cuộc đọ sức lần này vị chỉ huy đã thua một bậc còn Nam Phong là người dành chiến thắng, hắn đã từng trải qua rất nhiều trường hợp như vậy rồi, thế nên khi phải đối mặt với một vị tướng quân trẻ tuổi thì hắn cũng không xúc động để lộ ra sơ hở của mình.
Còn vị chỉ huy này tỏ ra thua kém Nam Phong một chút, dù sao thì hắn cũng là người có việc cần nhờ đến chứ không phải là Nam Phong cần đến hắn, ngay từ đầu ý nghĩa của cuộc đọ sức đã khác nhau rồi.
Vị chỉ huy nhanh tay rót rượu ra hai cốc và mời Nam Phong: “Huynh đệ! Đây là rượu Whyskey tám mươi năm tuổi đời hàng thật giá thật vô cùng hiếm có, xin mời cậu thưởng thức!”
Nam Phong đặt cốc rượu xuống bàn mà không nhấp môi, đối với hắn thì 80 hay 100 năm cũng giống nhau cả thôi, vẫn chỉ là một loại nhưỡng tửu của dân gian.
Hắn đã từng thưởng thức rất nhiều loại rượu với linh khí nồng đậm mà lão cái bang ủ suốt bao năm, đấy mới gọi là linh tửu hiếm có ở thế gian, vậy nên khi nhìn thấy loại “rượu quý” này thì hắn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì cả.
Nam Phong mở miệng nói: “Chắc ngài dẫn ta đến đây không phải chỉ để thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-bay-gio-cung-xuyen-khong/1588713/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.