Chiêu thức mà Nam Phong sử dụng chính là “Nhân sinh giao lộ”, còn Tần Mặc sử dụng là một chiêu kỳ bí trong “Vô tà kiếm pháp”. Mặc dù, Nam Phong không biết đó là chiêu thức gì, thế nhưng chắc chắn một điều đó sẽ là một chiêu thức vô cùng tà ác. “Nhân sinh giao lộ” của Nam Phong khi đạt đến kết đan hậu kỳ so với kết đan sơ kỳ thì chỉ có hơn chứ không có kém, ngay cả khí thế phát ra đã khác nhau một trời một vực rồi. Còn kiếm thức mà Tần Mặc thi triển khiến cho cơ thể của hắn được bao phủ bởi một luồng khí đen tà ác, luồng khí này nếu mà ai dính vào sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. “Nhân sinh giao lộ! Khởi!” Nam Phong hét to một câu đầy khí thế rồi lao đến chỗ của Tần Mặc. Tần Mặc cũng không kém cạnh, hắn hét lên một tiếng thật to và phi thẳng đến chỗ của Nam Phong. Một cây nấm khói được sinh ra sau khi chiêu thức của Nam Phong và Tần Mặc va chạm lẫn nhau. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, so với lúc trước thì kinh khủng hơn hàng chục lần, vụ nổ khiến cho khán đài cũng phải lắc lư theo. Mọi người trên khán đài căng mắt ra để nhìn xem người nào mới là người dành được chiến thắng chung cuộc. Khói bụi tản đi thì cũng là lúc tất cả mọi thứ được lộ diện. Đó chính là đổ nát hoang tàn, không chỗ nào là không có hố to che lấp đi mọi thứ và cái hố to nhất ở chính giữa cũng chính là chỗ mà Nam Phong và Tần Mặc so chiêu với nhau. Đúng là “vật đổi sao dời”, người đang nằm ở dưới kia không ai khác lại chính là Tần Mặc, kẻ mà lúc trước còn khiến cho Nam Phong chật vật nay đã phải nằm gỏn gọn trong hố lớn. “Thật không ngờ, người thua cuộc lại chính là ta!” Tần Mặc vừa nói ngũ giác vừa chảy máu giàn giụa. Nam Phong đứng kế bên cũng không khá khẩm hơn là bao, thế nhưng hắn vẫn còn đang đứng vững còn Tần Mặc thì đã nằm xuống. “Ngươi rất mạnh, thế nhưng người chiến thắng chung cuộc vẫn là ta!” Tần Mặc cười trong đau đớn, hắn nói: “Một đời chiến bại như ta không ngờ lại phải nằm xuống trong tay một tên tiểu tử như người, đúng là thiên ý mà, thiên ý mà!” “Nhưng mà ta muốn…” Còn chưa kịp dứt câu thì một luồng khí đen tà ác bao phủ lấy Tần Mặc. Sau khi đám sương đen đó tản đi thì hiện ra trước mắt mọi người là một bộ xương trắng đã bị nhiễm một tầng hôi sắc. Mọi người kể cả Nam Phong sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều cảm thấy mặt mũi tái xanh lại. Họ không ngờ lại có một kiểu chết kinh dị như vậy. Nam Phong lúc này cũng không còn sức để suy nghĩ nữa rồi. Mắt của hắn đang dần mờ đi và tối đen lại, mọi thứ như chìm vào trong màn đêm tăm tối. … Ở một nơi rất xa nơi này. Một nam tử tà mị đang ngồi vận chuyển linh khí trong cơ thể thì bỗng dưng mở to mắt ra nhìn về hướng luồng khí đen đang tiến lại gần. Hắn mở miệng, một giọng nói vô cùng ma mị vang lên: “Không ngờ chỉ mới đạt đến kết đan hậu kỳ mà đã chết rồi! Nhưng không sao, kết đan hậu kỳ mặc dù chẳng đáng là bao nhưng vẫn có thể phục dụng được!” Sau đó hắn hút ngụm khí đen đó vào trong cơ thể của mình và ngồi xuống tiếp tục tu luyện. “Kẻ chiến bại ắt phải chết…” Giọng nói ma mị của hắn một lần nữa vang vọng khắp bóng tối rồi chìm dần vào trong màn đêm yên tĩnh. *** Khi mà Nam Phong tỉnh lại thì người đầu tiên mà hắn nhìn thấy lại là cô nàng Mộ Dung Tuyết đang lo lắng bên cạnh. “Ngươi có làm sao không vậy?” Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Nam Phong tỉnh lại thì lo lắng hỏi. Nam Phong cảm thấy xúc động vô cùng, ngoài mẹ hắn và Yu Mina ra thì đây là người con gái đã quan tâm hắn đến vậy. Hắn đang định trở mình ngồi dậy thì vết thương lại khiến cho hắn nhíu mày ngã nằm xuống giường. Mộ Dung Tuyết nhìn hắn tức giận nói: “Ngươi vẫn còn cố ngồi dậy làm gì nữa hả? Thương thế như vậy mà vẫn không làm cho ngươi sợ hay sao?” “Sao hôm nay bà cô này lại tỏ ra quan tâm đến mình thế không biết nữa?” Nam Phong ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Tuyết, hắn còn không hiểu hôm nay bà cô này thay đổi tính nết gì đây. Nghĩ là như vậy nhưng Nam Phong vẫn đáp tiếng với Mộ Dung Tuyết, hắn nói: “Ừm! Cũng không có gì to tát lắm, nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi!” “Hừ! Lại còn không to tát, đã dùng đến cấm thuật rồi lại còn cậy mạnh nói mình không bị làm sao!” Mộ Dung Tuyết tức giận nói, nàng cảm thấy thật là uổng phí khi lại đi quan tâm đến cái tên vô tâm này. Nam Phong kêu oan uổng, hắn có biết cấm thuật là cái gì đâu mà từ cái tên Tần Mặc cho đến cô nàng này đều đề cập đến. Thế nhưng hắn lại nghĩ, cái cấm thuật gì đó thì sao mà mạnh mẽ hơn được hỗ trợ trong hệ thống cơ chứ. “Khụ khu!” Vương Hạ Thiên đứng ở bên ngoài ho khan đánh tiếng. Cô nàng Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Hạ Thiên thì mặt đỏ như gấc, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của Hạ Thiên nữa mà quay sang nói với Nam Phong rằng: “Ta ra ngoài trước cho hai huynh nói chuyện với nhau!” Sau đó, cô nàng này chạy mất hút trong sự ngỡ ngàng của Nam Phong. Trông thấy cảnh tượng như vậy thì Nam Phong lẩm bẩm nói: “Đúng là không thể hiểu được tính nết của phụ nữ mà!” Hạ Thiên nghe thấy vậy thì miệng có chút co giật, hắn nghĩ chẳng lẽ còn có một người ngây thơ đến mức này, có mỹ nữ tự động dâng đến cửa mà vẫn còn chắp tay nói: “Thí chủ có thể ra về!” Không nghĩ đến chuyện đấy nữa, Hạ Thiên quay sang hỏi Nam Phong: “Thân thể của ngươi như thế nào rồi?” Nam Phong nghe thấy vậy thì từ tốn trả lời: “Đã đỡ đi rất nhiều, khoảng tầm một tháng nữa là có thể hồi phục!” Hạ Thiên ngạc nhiên hỏi tiếp: “Thế tác dụng phụ là gì, có mạnh không?” “Ừm! Chỉ là trong vòng một tháng sẽ như một phế nhân vậy, cảnh giới kết đan kỳ cũng không thể sử dụng được!” Suy nghĩ một lúc Nam Phong trả lời. Nghe thấy vậy thì Hạ Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nhìn Nam Phong nói một câu: “Kháo! Cấm thuật này cũng quá là trâu bò rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]