Tần Mặc khinh thường nhìn Nam Phong nói: “Tiểu tử, ta có lời khen dành cho ngươi khi đi được đến đây, thế nhưng…”
“Ngươi chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi!”
Nam Phong nghe thấy vậy thì cười lạnh nhìn Tần Mặc, hắn nhếch môi nói: “Chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết ai hơn ai đâu!”
“Tiểu tử đón lấy. Vô tà kiếm pháp!”
Tần Mặc hét lên một câu và dùng ảnh bộ lao thẳng đến chỗ của Nam Phong với tốc độ chóng mặt.
Mặc dù, hắn ta chủ tu không phải là thể tu, thế nhưng chỉ cần chênh lệch về cảnh giới thì vẫn có thể làm được như vậy.
“Vô tà kiếm pháp, vô tà vô niệm.
Nhất thế duy ta, không duy người.
Vì ta phụ cả thế gian.
Mặc thế kiếm làm tâm.
Chỉ ta thế gian có làm chi.
Nhất niệm thành ma.
Duy ngã độc tôn…”
Dường như không sợ người khác biết được khẩu quyết của “Vô tà kiếm pháp” mà tên Tần Mặc này vừa thi triển nó vừa xướng lên.
Nhưng kể cả biết khẩu quyết, vậy thì thế nào.
Thế gian này có ai thật sự nhất niệm duy ta, hỉ, nộ, ái, ố không màng, tình duyên không cần, người thân không nhận.
Chỉ có thể nhất niệm chặt đứt, trở nên vô cảm “duy kiếm không nhận người” thì mới có thể luyện kiếm quyết đại thành.
Vạn nhất không thành sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đứt hết kinh mạch, trở thành một tên phế nhân.
Đương nhiên trong khẩu quyết vẫn còn có phần bị khuyết thiếu, nếu không tên này cũng không có hào phóng đến vậy.
Kể cả như vậy thì sao?
Người có tâm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-bay-gio-cung-xuyen-khong/1588673/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.