Chương trước
Chương sau
Ngay từ sáng sớm Nam Phong và Hạ Thiên đã xuất hiện ở võ đài.
Thực ra, hắn cũng không muốn đến sớm như vậy đâu, thế nhưng cô nàng Mộ Dung Tuyết này đúng là có cái tình thù dai. Ngay từ sáng sớm đã đánh thức hắn dậy để trả thù cho việc hôm qua dám lừa nàng đi về một mình.
Nam Phong cười khổ, hắn tối qua làm việc rất là cật lực, đến độ khiến cho đôi mắt của hắn xuất hiện hai quầng đen sì giống y chang gấu mèo vậy.
Một chiếc yếm hồng thơm ngát tràn ngâp mùi hương xử nữ và một tên trai tân mới lớn, thì mọi người có thể hình dung ra sự việc xảy ra vào đêm hôm đó như thế nào rồi đấy.
Nam Phong ngáp dài một hơi thật sâu.
Thực ra, sau khi chiến thắng ở vòng loại thứ hai thì tâm lý của hắn đã có phần thoải mái hơn rất nhiều. Hắn cũng đã phỏng đoán ra được đại khái thực lực của đối thủ là như thế nào rồi, vậy nên hắn đã không còn quá lo lắng như trước kia nữa.
Trong vòng đấu này, những cao thủ của mười lăm sàn đấu sẽ tập trung lại với nhau.
Mặc dù, tổng chỉ có bảy mươi lăm người nhưng người nào người nấy không phải là cao thủ trong cao thủ chứ. Võ giả thấp nhất mà hắn nhìn thấy cũng đã đạt đến kết dịch kỳ hậu kỳ rồi, không có một ai dưới trung kỳ cả.
Hạ Thiên đứng kế bên tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ chỉ là một góc nhỏ bé trên Huyền Linh đại lục thôi mà đã sản sinh ra nhiều cao thủ như vậy rồi? Không uổng cho lần này xuất quan của ta.”
Nam Phong nhìn biểu cảm của tên đồng hương này thì cảm thấy vô cùng khinh thường, hắn bĩu môi nói: “Trang bức!”
Từ lúc nãy đến giờ hắn vẫn luôn có cái cảm giác sởn gai ốc không biết đến từ đâu. Giống như là có một ai đó đang nhìn chằm chằm vào hắn tràn đầy sát khí, như thể muốn băm vằm hắn ra thành từng mảnh vậy.
Nam Phong quay lại nhìn thì chỉ thấy cô gái nhan sắc bình thường cùng cùng tổ đội với hắn.
Hắn chấm hỏi đầy đầu và không biết mình đã gây thù chuốc oán gì với cô nàng này, nhưng nghĩ một hồi rồi hắn thở dài nói nhỏ: “Haizz! Đẹp trai quá cũng là một cái tội, đi đâu cũng bị người khác ganh ghét. Nếu đẹp trai là tội thì chắc mình bị kết án tử hình mất!”
Trong lúc Nam Phong đang yy tự mãn bản thân thì cô nàng nhan sắc bình thường nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy sát khí, răng nàng nghiến chặt vào nhau, nàng nói thầm: “Hóa ra tên dâm tặc ngày hôm đó chính là hắn! Hừ! Ngươi hãy đợi đấy cho ta!”

Vòng loại lần này chia ra làm năm tổ, mỗi tổ mười người. Phần thi của vòng này chính là phối hợp đồng đội, đội nào chiến thắng sẽ được bước tiếp vào vòng trong.
Do chỉ có năm đội lẻ một thành ra sẽ phân chia bốc thăm, đội nào bốc được giấy trắng sẽ không phải thi đấu trận mở màn.
Đội của Nam Phong gồm có tổ của hắn, Hạ Thiên và tổ số bốn, tất cả đều được phân chia một cách ngẫu nhiên.
Hắn thở dài nhẹ nhõm vì không muốn ngay từ vòng thứ ba đã phải chiến đấu với anh bạn đồng hương của mình.
Một lão nhân lớn tuổi từ phía sau bước lên trước và nói: “Trước tiên xin tự giới thiệu tại hạ tên là Tống Ngọc Thanh. Chắc hẳn các vị ở đây đều cũng đã biết, vòng tiếp theo sẽ là vòng thi phối hợp đồng đội. Thế nên, chúng ta cần phải có một người đứng đầu dẫn dắt mọi người, nếu không sẽ rất là loạn trong những lúc quan trọng và không đưa được ra kết luận chính thức…”
Nói một thôi một hồi cuối cùng người này cũng chốt lại một câu: “Thế nên lão phu dự định sẽ tự tiến cử mình làm đội trưởng! Mọi người có ý kiến thế nào?”
Một đại hán khổng lồ, râu ria đầy mặt đứng ra nói: “Việc này vô cùng hệ trọng không thể quyết định bừa bãi được, không phải ai cũng muốn đặt mạng sống của mình vào tay của người khác.”
Lão nhân đang định phản bác nhưng khi nhìn thấy tu vi của vị đại hán này thì không khỏi hít vào một ngụm trọc khí.
Ai lại ngờ được rằng một tên đại hán cốt đột, ăn mặc rách rưới lôi thôi, râu ria đầy mặt kia lại có thể phát ra được khí tức của một cao thủ kết đan trung kỳ cơ chứ. Đến lão ta tu luyện không biết bao nhiêu năm trời mới có thể kết đan thành mà cũng chỉ là sơ kỳ mà thôi.
Kết đan trung kỳ và sơ kỳ nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mỗi một tầng trong đó đều là biến hóa về chất. Mười tên kết đan sơ kỳ may ra mới có thể đánh ngang tay với một tên trung kỳ.
“Nếu đã không có ý kiến gì vậy thì ta sẽ tự tiến cử mình!” Nói xong đại hán nhìn mọi người xung quanh như thế đến lượt các người vậy.
Không mất quá nhiều thời gian, lần lượt mọi người đứng ra tự tiến cử, đương nhiên là mình rồi, không ai lại muốn có kẻ đứng trên đầu mình, sai khiến mình.
Lão nhân thấy như vậy thì lắc đầu, hắn biết sự việc này rồi cũng sẽ đến. Không một ai ở đây mà không thèm thuồng cái chức vị minh chủ này cả, thế nên việc hơn người là việc mà ai cũng muốn làm.
“Ta tiến cử vị huynh đệ Nam Phong này.”
Nam Phong ngạc nhiên quay lại nhìn rồi sau đó vẻ mặt của hắn dần trở nên đen lại vì hắn biết người tiến cử hắn là ai, chính là vị huynh đệ tốt của mình.
Hạ Thiên nhìn Nam Phong giơ dấu “no 1” cùng với biểu cảm đặc sắc như thể khích lệ tinh thần hắn hãy làm tốt và đừng phụ sự kỳ vọng của mình.
Gân chán trên đầu của Nam Phong nổi thành từng sợi, nếu không phải hắn đã tự tiến cử mình rồi thì hắn cũng muốn tiến cử ngược lại tên khốn khiếp này.
Sở dĩ Nam Phong lại tức giận như vậy vì hắn không hề hứng thú với cái việc đứng đầu ngọn gió này. Cái chức vị đội trưởng này ai làm cũng được nhưng trừ hắn ra.
Trong lúc, Nam Phong nhìn Hạ Thiên với ánh mắt giết người thì hai giọng nói vang lên cùng một lúc khiến cho mọi người trong ba tổ đội ngạc nhiên vô cùng.
“Ta cũng tiến cử cho vị huynh đệ này!”
“Ta cũng tiến cử hắn!”
Hai người này chính là cô nàng nhan sắc bình thường vẫn nhìn Nam Phong với ánh mắt tràn đầy sát khí, người còn lại chính là một gã độc sư.
Cô gái nhan sắc bình thường thì Nam Phong còn dễ hiểu, nhưng cái tên độc sư kia thì có thù oán gì với hắn mà cũng muốn tham gia vào vậy.
Hắn không biết rằng vị độc sự này vẫn luôn cay cú cái vụ cấm dùng độc khiến cho chiến lực của hắn giảm mạnh, từ kết đan sơ kỳ nay chỉ có thể dùng chiến lực ở tầm kết dịch kỳ đỉnh phong mà thôi.
Có thể nói, kẻ thù của Nam Phong có ở khắp mọi nơi, đúng là một tên sát tinh sao chổi mà!
Đương nhiên, việc Nam Phong được bốn phiếu bầu cũng chính thức hắn trở thành đội trưởng trên danh nghĩa dẫn dắt mọi người và nhận lấy vô số ánh nhìn tràn đầy sát khí đến từ chính đồng đội của mình. Ngay đến cả hai vị bầu cử cho hắn cũng nhìn hắn với ánh mắt như thế.
Lần đầu tiên trong lịch sử, có một vị đội trưởng lại bị thành viên trong tổ của mình chán ghét đến như vậy. Nếu nói hắn là số hai thì không ai dám dành vị trí số một này.
Và vị đội trưởng này phải nhận một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó chính là bốc thăm.
Nam Phong vừa bốc vừa cầu nguyện, nếu không may mắn thì mười ba cái sát khí ầm ầm kia sẽ chèn ép khiến cho hắn ngộp thở mà chết.
Vương Hạ Thiên nhìn Nam Phong với ánh mắt “Cầu cho chú gặp may mắn”.
Chỉ là bốc thăm thôi mà khiến cho mồ hôi của Nam Phong vã như đi tắm.
“Mẹ nó nữa! Sao phải sợ hãi như vậy chứ? Cùng lắm thì chết chứ sao đâu, ba mươi năm sau vẫn cứ là hảo hán!”
Vừa nghĩ hắn vừa bốc và mở ra một cách nhanh chóng.
Giấy trắng!
Bàn tay vàng là đây sao?
Trong lòng Nam Phong lúc này đang vui sướng đến cực độ. Hắn quay trở lại khu vực của mình với phong thái “Like a boss”, mũi hếch lên trời theo một góc 90 độ trông vô cùng ngầu lòi.
Đấy là theo cảm nhận riêng của hắn chứ người khác thì chỉ cảm thấy đây là một tên có ham muốn thèm đòn rất cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.